Đến cuối cùng, thức ăn và canh đều được ăn sạch sẽ, đặc biệt là Lâm An Á, vậy mà ăn hết ba bát cơm, khiến Cảnh Kiều phải kinh ngạc.
"Có phải mình ăn khỏe lắm không?" Cô ta lau miệng.
Cảnh Kiều cười: "Không, con gái ăn khỏe là có phúc."
"Còn không phải tại cậu nấu ngon quá sao." Lâm An Á cười nhẹ làm nũng, sau đó đưa tay lục túi: "Mình có thứ này muốn đưa cho cậu."
Đặt bát đũa đã cầm lên xuống, Cảnh Kiều nhìn Lâm An Á.
Cắn môi, do dự một lát, Lâm An Á vẫn lấy thứ đó ra, đưa tới: "Đây là thiệp đính hôn của mình và Ngôn Thâm."
Đính hôn...
Lông mi dài của Cảnh Kiều khẽ run lên không nhìn thấy, nhận lấy, nhếch miệng: "Đẹp và sang trọng, không tệ."
"Thật ra, lúc đầu mình cũng do dự và đắn đo rất lâu, nghĩ xem có nên mang đến cho cậu không, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định mang đến, cậu đến, mình sẽ dang rộng vòng tay chào đón, cậu không đến, mình cũng sẽ không trách, đều tùy thuộc vào cậu, mục đích mình đưa nó đến đây là để cậu biết, mình rất coi trọng, trân trọng người bạn này, dù sao thì những trải nghiệm giữa chúng ta cũng quá đặc biệt, thật ra, mình cũng rất sợ cả hai bên sẽ ngượng ngùng."
"Mình sẽ đến." Cảnh Kiều nhận thiệp mời, ngẩng đầu lên: "Đều là chuyện đã qua, rồi sẽ buông bỏ được thôi."
Đôi môi hồng của Lâm An Á cong lên: "Vậy cậu tiếp tục bận đi, mình đi phát thiệp mời cho các bạn học khác."
Mê Truyện Dịch
"Được, chú ý an toàn trên đường, cũng chúc hai người hạnh phúc."
Thấy tướng quân, Lâm An Á khẽ gọi một tiếng, mở lời: "Tôi mang nó đi, để nó khỏi làm phiền cậu ở đây."
Cảnh Kiều mấp máy môi, muốn giữ tướng quân lại nhưng lại không tìm được lý do và cớ gì, càng không có tư cách.
Tướng quân cũng là của Cận Ngôn Thâm và Lâm An Á, cô không có quyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-454.html.]
Cổ họng vừa khô vừa đắng, cô thốt ra một chữ: "Được."
"Tướng quân, về nhà với mẹ nào." Lâm An Á vẫy tay với tướng quân, sợi dây chuyền màu hồng trên cổ và chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay theo động tác của cô ta mà nhẹ nhàng lắc lư, ánh sáng phản chiếu ra có thể làm tổn thương mắt người.
Vui mừng hớn hở kêu lên, tướng quân chạy vụt tới, đầu cọ thân mật vào bắp chân Lâm An Á.
Cảnh Kiều tiễn Lâm An Á và tướng quân ra khỏi phòng, đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn một người một chó ngày càng xa.
Nơi này của cô, từ trước đến nay chỉ là nơi những người khách dừng chân trong chốc lát.
Cận Ngôn Thâm là vậy.
Tướng quân cũng vậy.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Cũng không biết đã đứng bao lâu, có thể là hai phút, cũng có thể là ba phút, ánh mắt cô ảm đạm, quay người, chuẩn bị đi về phòng thì lại nghe thấy tiếng chó sủa gấp gáp.
Tiếng sủa rất quen thuộc, giống như tiếng của tướng quân.
Quay đầu lại, Cảnh Kiều theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy tướng quân thè lưỡi, kêu lên, vừa chạy nhanh về phía trước, lông trên người bị gió thổi bay, oai phong lẫm liệt.
Nó lại quay về rồi!
Hốc mắt bỗng đỏ hoe, không kìm được, nước mắt rơi xuống, cô kìm nén, không khóc thành tiếng.
Tướng quân đặt chân lên người cô, lưỡi l.i.ế.m tay cô, mặt vẫn làm nũng như thường, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô không chịu buông.
Lúc này, điện thoại reo, Cảnh Kiều cầm lên, nghe máy, là Lâm An Á gọi đến: "Xem ra tướng quân rất thích cậu, mình đã đưa nó đến bên xe, nó cứ nhìn chằm chằm lên tầng, chỉ chớp mắt, nó đã biến mất, chắc là về tìm cậu rồi?"