Đã là cuối đông, tuyết rơi hai ngày hai đêm, cộng thêm lại ở trong hang đá, nhiệt độ thấp đến mức nào thì không cần phải nói cũng biết.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, dù ngồi bên đống lửa cũng không thể xua tan cái lạnh, sắc mặt Cảnh Kiều tím tái, cơ thể không ngừng run rẩy, lạnh, lạnh quá.
Quay đầu lại, cô thấy tình trạng của anh vẫn không khá hơn là bao, mồ hôi chảy thành từng dòng, vẫn kêu lạnh...
Cảnh Kiều nghiêm túc suy nghĩ, dữ kỳ hai người cùng c.h.ế.t cóng như thế này, chi bằng ôm nhau cho ấm.
Vì vậy, cô đi tới, dứt khoát cũng chui vào trong áo.
Lúc đầu, nhiệt độ cơ thể còn tăng lên nhưng đến nửa đêm thì nhiệt độ giảm mạnh, hai người quấn lấy nhau cũng chẳng có tác dụng gì, tay chân cứng đờ, lạnh hơn cả đá.
Không còn cách nào khác, Cảnh Kiều bắt đầu cởi quần áo trên người Cận Ngôn Thâm, anh như bị hôn mê, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Chiếc áo sơ mi cởi ra đã ướt đẫm mồ hôi, tỏa ra mùi đàn ông nồng nặc, cô đỏ mặt đặt sang một bên, bắt đầu động tay cởi quần dài của anh, chỉ vài động tác là đã cởi sạch sẽ.
Thân hình cao lớn, trên dưới không có một chút mỡ thừa nào, đường nét rắn chắc, lưu loát, toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông khiến người ta đỏ mặt tim đập...
Không biết nghĩ đến điều gì, cô lẩm bẩm một câu: "Nếu bán theo cân thì chắc cũng bán được không ít tiền nhỉ..."
Mê Truyện Dịch
Đôi mày tuấn tú nhíu lại, Cận Ngôn Thâm hơi dùng sức, mí mắt mới từ từ mở ra: "Trí tưởng tượng của cô thật phong phú, chỉ có điều đầu óc không được sáng sủa lắm, bán theo cân, cô tưởng là bán thịt lợn à?
"Trong lòng tôi nghĩ cũng chỉ là bán như thịt lợn thôi!"
Cảnh Kiều thực sự bị dọa cho một phen, tay không ngừng vỗ ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-178.html.]
Bây giờ anh chỉ là một con mèo bệnh, cô hoàn toàn có thể tùy tiện bắt nạt anh, bình thường bị ức h.i.ế.p quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, vì vậy gan lại càng lớn!
"Cảm thấy bây giờ tôi không thu thập được cô nên trở nên rất ngang ngược ư? Trước mặt tôi mà dám ngang ngược?"
Nhìn chằm chằm cô, Cận Ngôn Thâm nuốt nước bọt, thở hổn hển một chút, mới từ từ nói.
"Tất nhiên!" Cảnh Kiều không để anh vào mắt, thậm chí còn to gan dùng tay véo n.g.ự.c anh, ngang nhiên trả thù: "Bây giờ tôi ngay cả anh cũng dám đánh, có bản lĩnh thì cắn tôi đi!"
Đơn giản là đang khiêu khích!
Ánh mắt lóe lên một tia sáng u ám, Cận Ngôn Thâm nghiêng người sang trái, đôi môi mỏng mở ra, cắn vào cổ trắng nõn mềm mại của cô.
"Này, anh có phải thuộc loài chó không vậy?" Khẽ hừ một tiếng, Cảnh Kiều nào ngờ anh lại cắn thật, phải nói là, đúng là rất đau!
"Đau?" Giọng Cận Ngôn Thâm hơi cao lên, lại hung hăng mút một cái, trên cổ trắng nõn lập tức xuất hiện vết hôn tím xanh, anh rất hài lòng: "Đã dám khiêu khích tôi thì phải chịu hậu quả."
"Phỉ!"
Không kịp suy nghĩ, Cảnh Kiều đưa tay đẩy nhẹ, cơ thể người đàn ông liền ngã xuống đá, khóe miệng cô cong lên, có ý chế giễu, lúc này anh đúng là giống như một con mèo bệnh.
Hiếm lắm, Cận Ngôn Thâm không hề tức giận, ngược lại khóe môi cong lên, hiếm khi có chút muốn cười, bình thường ngoan ngoãn như một chú cừu non, hiền lành nhưng khi có cơ hội thì lại gian xảo và nhỏ nhen.
Sự thô lỗ và phản nghịch thỉnh thoảng của cô, anh rất hứng thú...
Thuận thế nằm nghiêng trên đá, Cận Ngôn Thâm dùng tay to chống lấy khuôn mặt tái nhợt, bên trong quần áo không có gì, giống như mỹ nhân nằm ngang, có một vẻ đẹp gợi cảm biến thái và tà mị.