"Cho nên đùi nên to một chút, còn vòng eo cũng quá nhỏ, trông rất nguy hiểm."
Cảnh Kiều ; "..."
Sao anh có thể vô lý như vậy chứ?
"Em không muốn làm theo lời anh nói đâu, đến lúc đó chắc không còn gì để xem mất."
"Có anh rồi, em còn muốn ai xem nữa, có thể nói như thế này, sau này em mặc gì, trang điểm thế nào, đều phải theo thẩm mỹ của anh." Cận Ngôn Thâm cảnh cáo cô.
Cảnh Kiều không hiểu; "Tại sao?"
"Từ nay về sau, đều là mặc cho anh xem, đương nhiên phải làm vui mắt anh, anh thấy đẹp là được."
Nghe vậy, Cảnh Kiều ba vạch đen chảy dài trên trán, không muốn để ý đến anh.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của cô không sai, tối hôm đó về nhà, Cận Ngôn Thâm dọn dẹp tủ quần áo một lượt, váy bó của cô, anh vứt hết, váy trên đầu gối, cũng vứt hết, quần áo hơi hở một chút, cũng vứt hết!
Hai tay ôm đầu, Cảnh Kiều thấy đầu mình rất đau.
Nhưng, người đàn ông đứng trước tủ quần áo, lục tung lên, không ai cản được.
An An còn ở bên cạnh giúp; "Ba, chính là cái váy màu xanh kia, mẹ con mặc vào, lúc nào cũng có đàn ông đến nói chuyện với mẹ."
Mê Truyện Dịch
"Vứt!" Giọng Cận Ngôn Thâm âm trầm.
"An An!" Cảnh Kiều rên rỉ, chịu không nổi hai cha con; "Bây giờ là thế kỷ 21, có ai mặc kín đáo như vậy không? Hai người có bị điên không?"
"Ba, Tiểu Kiều nói chúng ta điên."
Cận Ngôn Thâm liếc Cảnh Kiều một cái, không để ý đến cô, vẫn cố chấp, lời cô nói bây giờ, chính là vô hình.
Kết quả cuối cùng là Cảnh Kiều với thế thua 1-2 trước hai cha con.
Quần áo trong tủ gần như đã bị dọn sạch.
Cảnh Kiều tức đến không chịu được, thái dương giật giật, không để ý đến hai người nữa, đứng dậy quay về phòng ngủ, lên giường nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1094.html.]
Cửa phòng ngủ mở nên cuộc nói chuyện của hai người truyền rõ vào trong.
"Ba, quần áo của Tiểu Kiều bị ba vứt hết rồi." An An ngồi xổm trên sàn, nhìn tủ quần áo trống không, gãi đầu.
"Mua lại." Cận Ngôn Thâm thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
"Ba..." An An l.i.ế.m môi, bắt đầu chêm vào; "Quần áo của con cũng không mặc được nữa, ba cũng vứt giúp con luôn đi."
Cận Ngôn Thâm liếc con gái một cái.
An An cười hì hì.
Cảnh Kiều hơi mất ngủ, mở tivi, tiếp tục xem chương trình tạp kỹ, cầm một cốc sữa tươi, vừa uống vừa xem.
Một lát sau, Cận Ngôn Thâm đi vào.
"Đã kể chuyện cho An An rồi, con bé đã ngủ rồi, cũng đã uống sữa tươi."
Cảnh Kiều không để ý đến anh.
Nhướng mày, Cận Ngôn Thâm véo cằm căng cứng của cô, nâng mặt cô lên; "Lời anh nói, có nghe thấy không, giận dỗi với ai vậy?"
Đập tay anh ra, Cảnh Kiều nằm trên giường, quay lưng về phía anh.
Nhíu mày, Cận Ngôn Thâm cũng nằm xuống, tay dừng ở sau lưng cô, kéo người cô lại, dù đã đối mặt, cô vẫn cố chấp nhắm mắt, không muốn để ý đến anh.
"Em cố chấp cái gì, quần áo mới mua, anh sẽ để nhà thiết kế đích thân đến, đo ni đóng giày cho em, đẹp hơn mấy trăm lần so với những bộ trước đây của em."
Cận Ngôn Thâm đang nói lời dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành.
Cuối cùng cũng không nhịn được, Cảnh Kiều phì một tiếng bật cười.
Đôi mắt nheo lại, nhiệt độ trong ánh mắt Cận Ngôn Thâm dần lạnh đi, đầy vẻ đe dọa cảnh cáo; "Cười thêm hai tiếng nữa thử xem?"
"Ha ha ha!" Không chỉ cười hai tiếng, Cảnh Kiều cười lớn ba tiếng.