Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vợ Yêu Của Tổng Tài Tàn Bạo - Chương 1:091

Cập nhật lúc: 2025-06-28 07:04:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Thanh Hoan cười khẩy, cô vốn cũng không định về nhà này nữa.

Mở cửa xe, ngồi vào, cô nổ máy xe Land Rover, rời đi.

Những cô gái bình thường, có thể đều thích những chiếc xe nhỏ nhắn xinh xắn nhưng Bùi Thanh Hoan lại hoàn toàn ngược lại.

Từ nhỏ, cô đã được nhà họ Bùi nuôi dạy như con trai, đến nỗi tính cách cũng thiên về con trai, mạnh mẽ, trong việc lựa chọn đồ vật cũng nam tính hơn.

Tâm trạng rất tệ, trên mặt lại bị đánh hai cái tát nên Bùi Thanh Hoan lái xe rất nhanh, tốc độ tăng vọt trên đường, vượt xa các xe khác.

Cô nghiêm túc và nỗ lực học quản lý, ngày đêm, thậm chí còn không ngủ ngon giấc.

Ngay khi công ty dần đi vào quỹ đạo, Bùi Thiếu Đình lại chen chân vào, thuận lý thành chương, đương nhiên cướp mất vị trí của cô.

Ghen tị sao?

Mê Truyện Dịch

Không phải.

Chỉ là tâm lạnh, vô cùng lạnh lẽo.

Đúng lúc này, tiếng đàn piano chen vào, du dương và êm tai, thu hồi suy nghĩ, Bùi Thanh Hoan đưa tay lấy điện thoại từ ngăn tối của xe, là của ông nội Bùi, cô miễn cưỡng nhấn nút nghe.

"Về Bùi Thị giúp không?"

Hiếm khi ông nội Bùi kiên nhẫn.

"Không về."

Bùi Thanh Hoan không cần suy nghĩ, trả lời rất nhanh.

"Được, ông nói cho con biết, không về cũng được, sau này đừng về nhà họ Bùi nữa, vừa nãy Thiếu Đình đi, bảo ông khuyên con về Bùi Thị, con xem con ra thể thống gì?"

Nhắm mắt lại, Bùi Thanh Hoan coi như hiểu rõ mọi chuyện; "Rõ ràng là mèo khóc chuột, giả từ bi!"

"Đừng về nữa, còn nữa, tôi cũng cắt học phí của Bùi Thanh Ca, khi nào con định về Bùi Thị thì khi đó hãy cho."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1091.html.]

Ông nội Bùi cảm thấy cô càng ngày càng không ra gì, Thiếu Đình đã nhượng bộ, còn cầu xin nói giúp cô, cô thì hay lắm.

"Ông muốn cho thì cho, nói đi cũng phải nói lại, Thanh Ca là cháu gái của ông, nếu nó mà không đóng nổi học phí, đến lúc đó mất mặt cũng là nhà họ Bùi, chỉ cần ông chịu mất mặt già này, cháu không sợ."

Nói xong, cũng không quan tâm đến sắc mặt tím tái vì tức giận của ông nội Bùi, trực tiếp cúp điện thoại.

"Rầm———"

Một tiếng động lớn, sau đó là tiếng va chạm dữ dội, Bùi Thanh Hoan ngẩng đầu, trong nháy mắt đồng tử co lại, đưa tay đẩy kính mắt đang trượt xuống, vội vàng đạp phanh.

Tuy nhiên, đã quá muộn, đầu xe của cô đã đ.â.m vào đuôi xe phía trước.

Mở cửa xe, Bùi Thanh Hoan xuống xe, không kiềm chế được nhướng mày, lần này, đ.â.m không nhẹ.

Đúng là không may, cô đ.â.m phải một chiếc Bentley.

Cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông bước xuống, dáng người cao lớn, cao tới một mét tám lăm, miệng ngậm điếu thuốc, trông hơi lêu lổng.

Ngay sau đó, cửa bên phải xe cũng mở ra.

"Ngọc Viêm." Mạc Ngôn Sanh quay người, búng tay.

Bùi Thanh Hoan theo tiếng nói, ánh mắt liếc nhìn———

Người đàn ông có ngoại hình rất đẹp trai, ngũ quan rất sâu và lập thể, có thể sánh ngang với người nước ngoài, sự tao nhã tự nhiên, dù là giữa mùa hè, vẫn mặc một bộ vest đen, được là rất phẳng phiu, không một nếp nhăn.

Hoắc Ngọc Viêm nhìn qua, sau đó từ từ nheo mắt lại, một tia sáng sâu sắc lóe lên, nhìn cô chằm chằm.

Đêm đó, anh nhớ rất rõ.

Cô quấn lấy cơ thể anh, gọi là chồng nhưng lại là một trinh nữ.

Nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, Bùi Thanh Hoan xin lỗi Mạc Ngôn Sanh ; "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Mạc Ngôn Sanh sửng sốt, lấy lại tinh thần, anh ta hít một hơi thuốc, chỉ vào người đàn ông sau lưng; "Chủ xe là anh ta, không phải tôi."

Loading...