Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng cua đại tràng lên.
Thuận tay cầm lấy, ánh mắt Cận Ngôn Thâm tối sầm lại, bóc cua đại tràng, rất kiên nhẫn nói; "Trước đây sẽ thất vọng nhưng bây giờ thì không, cho dù có thất vọng, cũng rất nhạt, không nồng đậm."
Úp mặt xuống bàn, Cảnh Kiều nhìn anh bóc cua, rất quyến rũ, đang nghĩ ngợi, bàn tay to của anh đưa tới, đút thịt cua vào miệng cô.
"Cảm giác cơm bưng nước rót rất tuyệt." Cảnh Kiều cười tít mắt, nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi; "Mối quan hệ giữa anh và Thuỷ Mặc thế nào rồi?"
Tay Cận Ngôn Thâm khựng lại, dừng động tác trong tay, rút điếu thuốc từ hộp thuốc lá.
Cảm giác rất nhạy bén, Cảnh Kiều thẳng lưng; "Rốt cuộc là thế nào?"
Điếu thuốc kẹp trên đôi môi mỏng, bàn tay to của Cận Ngôn Thâm vuốt ve bật lửa, nghịch qua nghịch lại, mãi không châm, một lúc lâu sau, anh mới từ từ mở miệng.
Kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong thời gian này cho Cảnh Kiều.
Từ thân thế của Cận Thuỷ Mặc, đến những chuyện xấu xa của Cận Trạch.
Cảnh Kiều nghe đến ngây người, hồi lâu không hoàn hồn, đều nói chuyện hào môn thì ra là thật.
Cận Ngôn Thâm nhếch môi khẽ, chuyện xấu xa như vậy, anh không muốn nhắc đến cả đời nhưng không muốn giấu cô.
"Thuỷ Mặc thì sao?"
"Đi nước ngoài rồi, có lẽ sẽ không bao giờ trở về."
Cuối cùng anh cũng châm thuốc, khói thuốc lượn lờ, có thể làm tê liệt cảm xúc một chút.
Cảnh Kiều ngẩn người, chuyện lớn như vậy, cô hoàn toàn không biết gì, rất hối hận vì bản thân; "Chắc chắn Thuỷ Mặc không chịu nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-yeu-cua-tong-tai-tan-bao/chuong-1058.html.]
"Đây là cuộc đời của chính anh ấy, phải tự mình vượt qua, không ai có thể giúp được anh ấy!"
Mê Truyện Dịch
Giọng nói của Cận Ngôn Thâm trầm lắng.
Có chút buồn, đau lòng, nước mắt không ngừng lăn trong hốc mắt, mấy lần muốn rơi xuống, Cảnh Kiều cố nhịn.
"Em khóc cái gì?" Ánh mắt Cận Ngôn Thâm lóe lên vẻ kinh ngạc, sao tự nhiên lại rơi nước mắt?
Em có lỗi với Thuỷ Mặc, anh ấy là người em có lỗi nhất, lúc em khó khăn và bất lực nhất, chính anh ấy đã hết lần này đến lần khác giúp em, là em đã bỏ qua anh ấy.
Giọng Cảnh Kiều khàn khàn, trong lòng đầy tự trách không thể nói nên lời.
Cô sẽ không bao giờ quên, Cận Thuỷ Mặc đã g.i.ế.c người vì cô, lúc cô đường cùng, để lại tiền cho cô, giúp cô hết lần này đến lần khác.
Tay sờ lên dái tai, viên kim cương xanh lấp lánh, cô xuyên qua nước mắt, dường như lại nhớ đến lần đầu gặp mặt, chàng trai sạch sẽ, trong sáng nhưng lại ngang ngược.
Anh ấy thích đeo khuyên tai nhất, nhe hàm răng trắng, vô tư vô lo, từng tiếng một gọi cô là đồ ngốc, thích trêu chọc cô nhưng lại vô cùng tốt với cô.
Bất kể khi nào nhớ đến anh ấy, trong lòng cô luôn ấm áp nhưng bây giờ.
"Anh ấy sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh ấy không còn là thiếu niên nữa, đã trưởng thành, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh ấy sẽ mạnh mẽ hơn em tưởng tượng."
Cận Ngôn Thâm không biết an ủi người khác, lúc này ngượng ngùng nói lời an ủi.
Mặc dù, anh cũng thực sự lo lắng cho Thuỷ Mặc, chỉ là, đàn ông, phải có một sự chịu đựng và bản lĩnh nhất định.
Gật đầu, Cảnh Kiều nhắm mắt, muốn mãi mãi giữ bóng lưng ấm áp của chàng trai trong đầu, cầu nguyện cho anh ấy bình an vô sự, rồi sẽ có một ngày, họ sẽ gặp lại nhau.