Văn Phương lên, Triệu phu nhân, mắt đỏ hoe:
– Triệu phu nhân, tuyệt đối ý gì, chẳng qua g.i.ế.c c.h.ế.t một sinh linh mà thôi, những gì bà đều đồng ý.
Triệu phu nhân nghĩ tới cô sẽ đồng ý thoải mái như thì chút bất ngờ, lạnh lùng cô , nhướng mày :
– cô nghĩ gì nhưng cho cô, cô sẽ thành công .
Triệu Hi Thành Triệu phu nhân an bài, tuy rằng cũng động lòng nhưng luôn cảm thấy , khỏi :
– Mẹ, đừng như …
Triệu phu nhân đầu về phía con, cắt lời :
– Xử lý như là thích hợp nhất, con đừng loạn nữa. Chẳng lẽ con thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t con ?
Bà với Văn Phương:
– Hôm nay cô về , ngày mai sẽ cho đón cô. Bên ngoài nhiều khách, cô cổng , đừng để lộ
Sau đó giọng đột nhiên lạnh lùng:
– Còn nữa, chuyện cô m.a.n.g t.h.a.i đừng để lộ cho bất kì ai, nhất là Thiệu Lâm, nếu cô sẽ gì hết
Văn Phương c.ắ.n môi nhưng vẫn gật đầu.
Triệu phu nhân sắc mặt hòa hoãn , bà với Triệu Hi Thành:
– Mẹ ngoài , con cũng nhanh , bên ngoài nhiều khách, thấy chúng như sẽ nghĩ gì
Bà xong liền mở cửa ngoài.
Sau khi Triệu phu nhân bỏ , Triệu Hi Thành đóng cửa . Anh xoay Văn Phương, ánh mắt lạnh lùng, cả tản luồng khí lạnh, về phía cô .
Tim Văn Phương co , trán toát mồ hôi lạnh, cô theo bản năng bảo vệ bụng , liên tục rút lui về phía , run giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-96.html.]
– Anh… định gì…
Tác giả: Có nhiều bạn nhắn với , ý kiến của , 13 cảm kích. Có lo lắng 13 là kế, chỉ , 13 tuyệt đối là kế, mong tiếp tục ủng hộ…
Triệu Hi Thành từng bước đến bên Văn Phương, trong mắt đầy lửa giận, đột nhiên vươn tay nắm chặt cằm cô , nghiến răng nghiến lợi :
– Hay cho Văn Phương cô, quả thật xem thường cô, cô cho rằng cô thì cái gì? cảnh cáo cô, thu hồi tâm địa của , cách khác…
Anh hung hăng trừng mắt bụng cô:
– cũng chẳng quan tâm đứa trẻ , sẽ cho cô chịu cảnh thê t.h.ả.m hơn cả cô tưởng tượng.
Mặt Văn Phương lập tức trắng bệch , mặt cô cào đau, nước mắt rơi xuống, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn, cô khó khăn :
– Hi Thành, em thật lòng yêu … em thật lòng sinh con cho … ở bên chúng thật vui vẻ… vì đột nhiên để ý đến em… Đều tại Thiệu Lâm, đều là của Thiệu Lâm, bằng một nhà ba chúng …
– Câm mồm!
Triệu Hi Thành hét lớn, vung tay, Văn Phương ngã lăn xuống đất. Cô vội bảo vệ bụng , sợ hại đứa bé, giờ đây chính là hy vọng của cô , tuyệt đối thể gặp chuyện bất trắc.
Văn Phương ôm bụng đó, khó tin , hai mắt hoảng sợ:
– Hi Thành, thật độc ác, bụng em là cốt nhục của , đối với em như !
Triệu Hi Thành chỉ Văn Phương. Gân xanh trán nổi rõ, ánh mắt dữ tợn đáng sợ, nén giọng :
– Giờ hận thể đá bụng cô mấy đá! Cô còn mặt mũi nhắc đến Thiệu Lâm. Loại đàn bà ti tiện như cô, đoạn thời gian quan hệ với cô là sai lầm lớn nhất đời . Cô đừng tình yêu gì đó với . Đó chỉ khiến càng thêm ghê tởm! Trước là cô tự dâng lên cửa, cũng chỉ coi cô là kỹ nữ. thanh toán cho cô cũng đủ tiền thế mà cô dám chơi . Văn Phương, nếu cô đủ thông minh thì ngoan ngoãn , đừng đùa bỡn , sinh con xong thì cút cho ! Bằng … hừ hừ… Văn Phương, cô đó, nếu cô kết cục bi t.h.ả.m gì thì cũng do cô tự tìm!
Mặt Văn Phương trắng như tuyết, tay gắt gao nắm chặt quần áo , mắt sắc ghê , phát thần sắc cuồng loạn. Cô , oán hận :
– Đến tột cùng gì bằng Thiệu Lâm, vì tất cả các đều khinh thường ?
Triệu Hi Thành tàn nhẫn:
– Cô còn dám tự so với Thiệu Lâm? Cô quá coi trọng bản , cô chỉ xứng kẻ hầu hạ cho cô thôi, cái gì cô cũng thua kém cô hết!