Văn Phương mặc chiếc váy suông màu đen, buộc tóc đuôi ngựa. Sắc mặt cô tiều tụy, qua thì béo hơn một chút. Cô thấy Chu Thiến thì cũng sửng sốt, hiển nhiên nghĩ sẽ gặp cô ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt tia mất tự nhiên, dường như Chu Thiến thấy tình cảnh của . Chu Thiến dây dưa gì với cô , chỉ lạnh lùng cô một cái bỏ về phía thang máy
Không bao lâu, Văn Phương đẩy xe về phía cô.
Chu Thiến con thang máy, để ý đến cô . Cửa thang máy mở , Chu Thiến , lúc thì thấy Văn Phương cũng đẩy xe .
Chu Thiến ấn nút tầng cao nhất, đó qua một bên coi như thấy cô . Văn Phương ấn tầng 11, đó chằm chằm nút Chu Thiến ấn, sắc mặt càng lúc càng , rốt cuộc nhịn :
– Hôm nay đến công ty là hẹn Hi Thành
Giọng sắc bén.
Chu Thiến coi như thấy. Loại càng để ý thì cô sẽ càng đắc ý, nghĩ rằng quan trọng. Nếu coi cô vô hình thì cô sẽ thấy mất hứng. Chu Thiến phía , trong lòng nghĩ, cũng thật, cô hẹn ai liên quan gì đến cô , chẳng lẽ giờ cô còn buông tay?
Văn Phương thấy cô để ý đến thì cảm giác coi thường. Cô Chu Thiến, oán hận :
– Tống Thiệu Lâm, cô đừng đắc ý, lâu nữa sẽ cho cô lễ vật quý báu.
Thang máy dừng , cửa từ từ mở , Văn Phương hung hăng Chu Thiến một cái đẩy xe ngoài
Mãi đến khi cửa thang máy đóng thì Chu Thiến mới nhẹ nhàng thở dài một . Nhớ tới ánh mắt oán độc khi nãy của Văn Phương khỏi hoài nghi. Văn Phương thực sự là bạn thanh mai trúc mã với Tống Thiệu Lâm? Lại nghĩ tới lễ vật mà cô , cảm thấy đơn giản chỉ là việc của Kiều Tranh, giờ cô và Kiều Tranh rõ ràng, hẳn cô cũng chẳng gây sóng gió gì nên cũng để ý.
Thang máy tới tầng cao nhất, cô điều chỉnh tâm tình, vui vẻ về phía phòng Triệu Hi Thành.
Chu Thiến khỏi thang máy, một cô thư ký dáng bé nhỏ chào đón. Cô với Chu Thiến:
– Triệu phu nhân, Tổng giám đốc đang chờ cô!
Có ba cô gái trẻ khác cũng đang tươi cô, trong mắt đầy tò mò.
Chu Thiến chào hỏi các cô. Thư kí đẩy cửa cho cô, Chu Thiến cảm ơn đó .
Chu Thiến , bên ngoài đám thư kí bắt đầu khẽ bình luận.
– Đây là đầu tiên gặp Triệu phu nhân, thì xinh như a! Trách Tổng giám đốc yêu cô như thế! Thư kí mới tới
– Người còn hòa nhã nữa! Một khác phụ họa.
Tiểu Lợi là thâm niên nhất :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-89.html.]
– Triệu phu nhân ít khi đến đây, ở đây lâu như cũng ít khi thấy cô nhưng cô giờ càng ngày càng . Phải thế nào nhỉ? Là cả như bừng sáng!
Lý Mai cũng thâm niên như Tiểu Lợi :
– , đổi cực lớn, lạnh lùng…
Thư kí mới tới nháy mắt:
– Chắc chắn là vì Tổng giám đốc cuối cùng chịu hồi tâm chuyển ý, mây tản thì sẽ thấy trăng sáng thôi.
Tiểu Lợi bực :
– Tiểu nha đầu, đừng lung tung, việc !
Chu Thiến ngã lồng n.g.ự.c ấm áp. Người ôm cô ai oán:
– Sao giờ mới đến? Chờ em lâu quá
Chu Thiến ngẩng đầu, định đáp lời Triệu Hi Thành hôn lên đôi môi đào, tình ý kéo dài, một phen nồng nhiệt, mãi đến khi Chu Thiến sắp ngất mới lưu luyến buông cô .
Triệu Hi Thành cô, hai mắt đen như tỏa sáng, khóe miệng mỉm động lòng , khàn khàn giọng:
– Đây là hình phạt cho em!
Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, hai mắt như lớp sương mỏng dăng qua, đôi môi kiều diễm ướt át. Cô mỉm với , nụ như hoa khiến tim Triệu Hi Thành run lên, vội ôm chặt cô.
Chu Thiến đẩy :
– Đừng loạn, đây là văn phòng
Cô kéo xuống sô pha, kéo cô , bắt cô lên đùi , đó vùi đầu gáy cô.
Chu Thiến :
– Vừa em mang văn kiện đến cho Hi Tuấn, tiện đường thì trò chuyện với nó một lúc, vẻ nó vui
Triệu Hi Thành ngẩng đầu bất đắc dĩ :
– Thằng em của , cả ngày chẳng nghĩ cái gì, tâm tư căn bản đặt công việc, luôn gây . Cha là sĩ diện, con việc khiến ông mất mặt các cổ đông, hai ngày ba lượt gọi nó qua mắng, nó thể phiền não ?