Trong phòng ánh sáng mờ ảo, gian khép kín vẫn loáng thoáng tiếng nhạc ồn ào bên ngoài. Chu Thiến xoay định mở chai rượu nhưng Triệu Hi Thành từ phía ôm chặt lấy. Anh vùi đầu gáy cô, thở nóng bỏng phun bên tai cô, bàn tay nóng rực ôm lấy bụng cô. Anh nhẹ nhành :
– Là suy nghĩ chu đáo, nên đến đây tìm em nhưng quả thực lâu gặp em, nhớ em, một phút một giây cũng chờ
Giọng trầm thấp như sức mê hoặc.
– Hi Thành, buông tay , đây là chỗ em việc, em còn ngoài việc, chuyện gì chờ em tan
Triệu Hi Thành buông tay, kéo cô đối mặt với . Tóc cô buộc gọn để lộ gương mặt xinh trắng nõn, mày như liễu, sóng mắt như nước, đến mê say.
Triệu Hi Thành kìm lòng đậu vuốt ve mặt cô, động tác nhẹ nhàng như đang vuốt ve thứ đồ quý giá, vô cùng cẩn thận, thương yêu
Giọng dịu dàng như gió mùa thu:
– Thiệu Lâm, theo về , đứa bé còn. Anh như lẽ em cảm thấy lạnh lùng, nhưng thật từng mong đứa bé đó xuất hiện, khi nó còn, thậm chí còn chút vui mừng. Đứa trẻ chúc phúc, đẻ lợi dụng, cha thì từng để ý, kết cục với nó mà lẽ là nhất. Hi vọng nó đầu t.h.a.i sẽ gặp cha hơn… Ánh mắt dần ảm đạm
Chu Thiến nhẹ nhàng :
– Hi Thành, thực trong lòng vẫn là khó chịu!
Triệu Hi Thành cô khẽ , đôi mắt đen trong bóng tối như giếng đáy:
– Thiệu Lâm, thật trong lòng em vẫn luôn lo lắng cho đúng ? Sở dĩ em rời chỉ là vì đứa bé thôi đúng ?
Anh nắm chặt vai cô, hai mắt gắt gao cô, ánh mắt sáng bừng:
– Giờ tất cả thứ tồn tại, chúng vẫn thể sống cuộc sống như , bao giờ ai xen giữa nữa, Thiệu Lâm, theo về !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-153.html.]
Anh cô, trong mắt tràn đầy chờ đợi, trong lòng lo lắng, sợ câu từ chối
Tim đập như trống dồn
Chu Thiến lắc đầu:
– Em về…
Tim đột nhiên co rút khiến thở thông, trong đầu khỏi nhớ những lời Văn Phương , tuy rằng xóa sạch những lời đó, tuy rằng luôn dặn bản thể tin Văn Phương nhưng lúc , những lời đó chịu khống chế mà buộc chặt tim .
– Vì ? Thiệu Lâm, đứa bé còn, vì em còn chịu bên ? Em thời gian sống thế nào ? Những gì cho em chẳng lẽ em thấy? Rốt cuộc là vì cái gì mà em về bên
Chu Thiến gạt tay , lui về phía vài bước:
– Hi Thành, em rời khỏi hẳn là vì đứa bé đó. Khi đứa bé tồn tại, vụng trộm sinh đứa bé, khi em ép em nhận, giờ đứa bé còn em đương nhiên về với ? Trong lòng em là dễ đùa bỡn thế ? Mọi rốt cuộc đặt em ở vị trí nào? Hi Thành, em trở về cùng là vì em sống với những tôn trọng em, kể cả , cha . Cha cũng chỉ là thứ yếu, chúng thể sống cùng họ nhưng , Hi Thành, chúng ở bên cả đời thì chúng bình đẳng, ngang hàng, học cách tôn trọng em mới .
Triệu Hi Thành xong lời cô thì dần bình tĩnh , bất kể thế nào, ít nhất cũng là vấn đề của hai bọn họ, liên quan đến đó nhưng..
– Thiệu Lâm, tôn trọng em, giấu em tuy rằng đúng nhưng xuất phát điểm là vì em đau lòng mà. Hơn nữa, em ở bên ngoài gì ngăn cản em ? Anh còn giúp em giấu cha , đó còn chẳng là tôn trọng em ?
Chu Thiến thở dài, xem để cho đại thiếu gia nhận thức thế nào là tôn trọng khác vẫn là một nhiệm vụ khó khăn
– Hi Thành, chuyện Văn Phương em , dù cũng sẽ nhắc đến sinh mệnh . nếu thực sự tôn trọng em, nghĩ cho em thì sẽ yêu cầu em về thế , nghĩ đến cảm giác của em ? Chẳng lẽ em dễ dàng bỏ qua tất cả? Tóm giờ em sẽ về, nếu chấp nhận thì kí đơn li hôn
Triệu Hi Thành một cảm giác quái dị, trong thế giới của , phụ nữ thể với những lời như chỉ e cũng chỉ vị mặt thôi.
Nếu đổi là khác dùng giọng uy h.i.ế.p với thì sớm tính kế dạy dỗ đối phương . giờ trong lòng cảm giác vui vẻ, thế tính là coi thường ? Bởi vì Thiệu Lâm đại biểu rằng cô sẽ li hôn với ? Giọng điệu thật giống vợ chồng giận dỗi