Triệu phu nhân thai nhi còn thì luôn thở dài, với chuyện của Văn Phương cũng chẳng mấy quan tâm, nghĩ cho chút tiền là . Giờ thấy chồng cũng dặn dò Triệu Hi Thành mấy câu, dặn chờ Văn Phương tỉnh , thu xếp chuyện cho thỏa đáng. Sau đó cũng xoay theo chồng.
…
Văn Phương như tỉnh khỏi cơn mê dài, mở to mắt , thấy xung quanh tường trắng như tuyết thì đang ở trong bệnh viện. Cô theo bản năng sờ bụng, phát hiện bụng phẳng lì thì điên cuồng gào thét:
– Con của ? Con của ?
Tay vung lên như dậy nhưng cả chẳng chút sức.
Lúc , bên cạnh một đôi tay đè , đó tiếng :
– Phương Nhi ơi, đứa con khốn khổ của …
Văn Phương , vẻ mặt kinh hoàng:
– Mẹ, con của con còn?
Mẹ Văn Phương :
– Phương Nhi , chỉ đứa trẻ còn, con chảy m.á.u nhiều, vì bảo tính mạng mà bác sĩ đành cắt tử cung của con … con thể sinh con nữa…
Nói xong gào
– Cái gì?
Mắt Văn Phương dại trần nhà nhúc nhích, nửa ngày gì. Sau đó, cô thê lương nức nở như quỷ kêu
Mệ Văn Phương càng đau lòng:
– Con của , con thế nào…
Lúc , Triệu Hi Thành ở ngoài tiếng động thì đẩy cửa . Đến bên giường Văn Phương, lạnh lùng cô .
Văn Phương thấy giống như thấy tia hi vọng, run run vươn tay về phía :
– Hi Thành, Hi Thành…
Triệu Hi Thành lặng yên động đậy, chỉ đầu với Văn Phương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-149.html.]
– chuyện riêng với Văn Phương.
Mẹ Văn Phương tương lai con gái đều chỉ trong một suy nghĩ của đàn ông nên dám cãi lời. Bà đến bên cạnh Hi Thành, hai mắt đẫm lệ, cầu khẩn:
– Thiếu gia Hi Thành, giờ Phương Nhi thành thế , xin đừng kích thích nó…
Sau khi Văn Phương rời , Văn Phương Hi Thành ngừng . Cô khao khát bước đến ôm , an ủi , đó rằng đó là sự thật
bên tai chỉ giọng lạnh băng:
– Văn Phương, từng với cô, nếu ngày cô chịu kết cục bi t.h.ả.m thì đó đều là cô tự tìm. Thật đúng là hiệu nghiệm
Nước mắt Văn Phương thấm đẫm gối đầu, cô nhưng nổi, cuối cùng đành bất lực đó, cả đau đớn
Cô , cầu xin:
– Hi Thành, đừng bỏ mặc em, em là vì mới thành thế …
Triệu Hi Thành xong cũng tức giận dường như sớm đoán cô sẽ . Anh chỉ lạnh lùng cô , ánh mắt chút ấm áp, ngay cả giọng cũng lạnh như băng khiến cô cảm giác lạnh thấu xương.
Anh :
– Văn Phương, cô đừng nghĩ đổ trách nhiệm lên đầu khác. Từ đầu đến cuối cô đều vì bản mà thôi. Từ đầu, quan hệ của chúng vốn chỉ là giao dịch, từng hứa hẹn gì với cô. Hơn nữa cũng trả công cho cô đầy đủ. Chẳng qua cô nổi lòng tham, thể tính tại . Chuyện đó với cô, xin chính là Thiệu Lâm. Về phần đứa bé , thêm chứng cứ về sự ích kỉ của cô. Đứa bé , từng mong nó xuất hiện, cũng mong nó sinh . Cô giấu , vì ý xa của mà một tay khống chế vận mệnh của đứa bé.
– Cô vốn cần chịu nỗi khổ bây giờ, cô chỉ cần cho sẽ giúp cô phá thai, hơn nữa cũng bồi thường cho cô, đủ cho cô bắt đầu cuộc sống mới. Còn nữa…
Triệu Hi Thành cô , cái thấu đến tim gan:
– Vì cô sẩy thai? Vì cô xuất hiện ở công ty? Lúc cô gì với ? Chủ ý trong lòng cô là gì cô nghĩ ? Cô chỉ vì lòng tham nực của mà kết cục bây giờ, cô còn trách ai?
Mỗi câu của Triệu Hi Thành, sắc mặt Văn Phương tái một phần. Trong lòng cô dâng lên sự khủng hoảng, đó biến thành hận ý, như con rắn độc bò khắp . Cô thể gì, chỉ oán độc :
– Chẳng lẽ cho rằng thể xóa sạch ? Trong bụng em con của , đó là chuyện thực.
Triệu Hi Thành lơ đãng:
– , thừa nhận, cho nên mới còn đây nhiều với cô như . Còn … cô nghĩ thấy mặt cô?