Thôi , chẳng qua là chuyện nhỏ, chắc Triệu gia cũng phản đối.
Dung tẩu nhận điện thoại đó hỏi ý kiến Triệu phu nhân. Triệu phu nhân suy nghĩ một hồi, thở dài :
– Để cô , dù giờ cũng cần giấu Thiệu Lâm, cô cấm túc lâu xem cũng buồn chán, tâm tình thoải mái cũng cho đứa bé
Nói lạnh giọng:
– bà với quản gia bên mang theo nhiều , nhất định để ý kỹ cô , mua đồ xong về ngay, tuyệt đối linh tinh
Lý tẩu đồng ý thì thoải mái hơn. Thực sự nếu xảy sai lầm thì tội cũng trách bà .
Văn Phương bộ quần áo nhất. Giờ quần áo đều là Triệu gia mua, đương nhiên là hàng hiệu. Về phần giầy, cô chọn đôi giày da khá . Lý tẩu :
– Tiểu thư, đeo giầy vải thoải mái hơn
Giày vải? Bọn họ mua cho cô giày vải đều là loại thô kệch, còn lâu cô mới đeo để đến công ty.
Văn Phương nâng nhấc chân, :
– Cũng cao, thoải mái
Lý tẩu thấy giầy quả thật cũng cao, cũng cái gì.
Một hàng sáu , Lý tẩu thêm hai hầu, thêm hai vệ sĩ, hai ô tô về phía nội thành. (Nhà giàu vãi, nuôi vợ bé còn hơn nhà nuôi bố )
Văn Phương thấy phô trương như thì chút đau đầu. Cô chỉ thuận miệng thôi, Lý tẩu thực sự dẫn theo nhiều như . Lý tẩu , nhận nhiều lợi của như nhưng giúp gì. mà chỉ cần nội thành, cô sẽ cách tìm đến công ty.
Văn Phương cửa kính xe, bóng cây loang lổ chiếu lên cửa kính, xuyên qua đó thể thấy bầu trời trong vắt cùng những đám mây trắng. Thế giới bên ngoài đột nhiên thật trong mắt cô .
Đoàn lái xe đến khu chợ nhất nội thành. Nơi đó hàng hóa đầy đủ, hải sản, thổ sản, cái gì cũng . Các đặc sản cả nước đều thể đến đây mua.
Chợ ồn ào tấp nập, đủ tiếng ồn. Đoàn chậm rãi tới. Lý tẩu gắt gao bên cạnh cô , lớn tiếng :
– Tiểu thư, cô xem cô ăn gì. Ở đây đủ hết, nhất định thể tìm thứ cô
Văn Phương bốn phía, ở đây nhiều , cũng khá tiện. … cô chán ghét xung quanh, phía dẫn đường, phía theo sát, trái đều là hầu, nếu đổi bình thường cô nhất định cao hứng khi phô trương như nữ vương, nhưng giờ thực sự là chán ghét. Có cần như thế ? Như đưa phạm nhân . Văn Phương thầm mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-145.html.]
Lý tẩu , cô :
– Tiểu thư, cô cái gì? Ở đây nhiều , cô cẩn thận một chút, đừng để khác đụng
Văn Phương lén lườm bà, các vây như tường sắt thì thể đụng chạm
Mắt thấy Lý tẩu dần dần mua đủ các đồ, Văn Phương càng lúc càng lo lắng. Lý tẩu thấy Văn Phương quanh thì :
– Tiểu thư, còn tìm thứ cô ? Không còn sớm nữa, cô cẩn thận xem
Văn Phương cách nào khác, tình thế cấp bách thì nghĩ tới một chiêu trong TV chiếu nên vội :
– toilet
Chắc bọn họ cũng theo chứ
Không nghĩ tới bên cạnh hầu :
– Ai, cũng thế, nhịn lâu quá , tiểu thư cùng .
Văn Phương hận đến nghiến răng nhưng cũng chẳng cách nào.
đúng lúc , trong đám ai hô lớn:
– Bắt trộm, bắt trộm!
Đám nhất thời rối loạn. Sau đó một bóng nhanh nhẹn lao về phía Văn Phương, kẻ trộm luồn trái lách , chạy đến bên vệ sĩ của Văn Phương thì còn đẩy vệ sĩ khiến giận dữ đuổi theo. Ngay đó đuổi bắt kẻ trộm. Lý tẩu và bọn hầu đều nhịn mà chạy lên xem náo nhiệt.
Văn Phương mừng rỡ, cô lặng lẽ ôm bụng rút lui, chờ cách bọn họ một quãng xa thì bắt đầu bước nhanh hơn, ngoài, vẫy xe taxi, kích động bảo lái xe đưa đến cao ốc Triệu thị. Cô hưng phấn đến hai má đỏ bừng, bàn tay ướt mồ hôi, cô cảm giác, qua ngày hôm nay, cuộc đời cô sẽ sự đổi trọng đại (Nghĩ đúng lắm, đổi lớn ghê =)))
Bên Lý tẩu đến khi lấy tinh thần thì còn thấy bóng dáng Văn Phương. Lý tẩu nhất thời sợ đến toát mồ hôi lạnh, hối hận vì cả tin đưa cô tar a ngoài. Bà cùng tìm kiếm hồi lâu kết quả, đành gọi điện thoại cho Dung tẩu.
– Chị Dung, Văn tiểu thư thấy nữa
Giọng bà đầy lo lắng, thầm cầu nguyện đừng để xảy chuyện gì
Văn Phương ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c Triệu thị, dọc đường nhiều tò mò cô , thậm chí còn bụng cô . Văn Phương nhất nhất mỉm đáp . Đáng tiếc những cũng quen, chẳng gì. Cô nghĩ nghĩ quyết định thang máy, lên tầng cao nhất.