Giáo viên đ.á.n.h giá tác phẩm của cô thì liên tục gật đầu, hỏi cô một vấn đề chuyên nghiệp. Chu Thiến đều đáp trôi chảy, giáo viên lòng, cô tán thưởng, tất nhiên Chu Thiến đạt loại . Chu Thiến vui vẻ liên miệng cảm ơn.
Mà Tiểu Mạt tuy lâu nhưng vì ở bên Chu Thiến nên cũng chăm chỉ luyện tập mà cũng điểm . Trương Bân thực lực, đương nhiên loại . Vương Vĩ, Vương Lâm loại khá. Lưu Văn Chí là loại nhưng chấm vớt. Bởi vì khi thầy giáo tác phẩm của thì trầm ngâm hồi lâu mới do dự cho ưu. Lý San cũng loại khá, vốn ủ rũ nhưng thấy cũng nhiều bạn học loại khá, cảm thấy kém cỏi nhất, vẫn còn cơ hội nên mới thở phào.
Mà Triệu Viện Viện là thành tích kém nhất. Bởi vì đồ dùng của cô quá kém nên má, mắt trang điểm lên , mắt thì như đánh, má thì như m.ô.n.g khỉ, mẫu cũng tái mặt. Giáo viên tác phẩm thì thẳng thắn nguyên nhân là do dụng cụ của cô nhưng nghĩ thành tích đó của cô cũng tệ nên vẫn cho qua. Có điều vẫn tế nhị :
– Muốn trang điểm thì nên chuẩn đồ dùng cho . Nếu em còn tiếp tục nghề thì giai đoạn đầu nên đầu tư một chút
Những lời khiến Triệu Viện Viện cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Bọn Chu Thiến ở cách đó xa cô, trong lòng cũng thoải mái.
Kiểm tra xong, lượt rời khỏi phòng thực hành. Chu Thiến và Tiểu Mạt về một quãng thì Chu Thiến đột nhiên nhớ để quên dung dịch kiềm dầu ở trường. Cô nhớ tới lời Trương Bân thì hoảng, vội với Tiểu Mạt:
– Mình quên một thứ, ở đây chờ nhé
Tiểu Mạt :
– Để cùng
Chu Thiến lắc đầu:
– Không , hôm nay vẫn khỏe, đừng chạy. Mình nhanh thôi, lâu
Chu Thiến chạy tới phòng thực hành, định đẩy cửa thì thấy tiếng ri rỉ bên trong. Chu Thiến nhẹ nhàng đẩy cửa thấy Triệu Viện Viện gục xuống bàn . Chu Thiến thở dài, trong lòng nghĩ đến an ủi nhưng nghĩ đến ánh mắt cảnh giác đó cô , lời nghẹn .
Cô đến bàn lấy đồ, kiểm tra cẩn thận, xác định ai động chạm thì cất túi, chuẩn rời .
đầu thấy Triệu Viện Viện hai mắt rưng rưng, lạnh lùng cô :
– Giờ lòng , cố ý xem thê t.h.ả.m thế nào đúng ? Cậu xem đó! Vừa lòng
Chu Thiến xong, giận vô cùng, hừ lạnh :
– Mình về lấy đồ để quên. Trong lòng vốn chẳng quan trọng đến mức đó.
Triệu Viện Viện lạnh một tiếng, liền xoay . Trong lòng Chu Thiến lửa giận vô danh, cô bước đến bên cô , trầm giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-139.html.]
– Triệu Viện Viện, vẫn coi cô là bạn, tự hỏi cũng chẳng chuyện gì quá đáng với cô, cô như .
Triệu Viện Viện lên, gầy yếu vì nhiều mà run, điều khiến cô vẻ đáng yêu
– Coi là bạn? Vậy cô sai đường?
– Chỉ sai đường?
Chu Thiến bất ngờ nhưng lập tức hiểu :
– Cô chuyện kiểm tra phác họa?
–
Triệu Viện Viện phẫn.
– cũng luôn coi cô là bạn nhưng ngờ cô vì công ty mà hại
– Hại cô?
Chu Thiến phì :
– Bạn học Triệu Viện Viện, cô mắc chứng bệnh hoang tưởng luôn nghĩ hãm hại
Triệu Viện Viện lên:
– Cô đừng chối. Thầy giáo phác họa , hơn nữa cũng điểm chứng tỏ phương pháp của là đúng. Cô cũng loại , chừng là dùng cách của nhưng như thế. Đó chẳng hại thì là thế nào? May mà tin cô.
Phòng thực hành im ắng, thỉnh thoảng một hai qua, tò mò , thấy khí cứng nhắc vội vàng tránh .
Ánh mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bao phủ lên hai .
Chu Thiến Triệu Viện Viện, sắc mặt cô tái nhợt, vẻ hồng hào của những cô gái tuổi , lông mi nhạt, tóc cũng sáng bóng khiến cảm giác dinh dưỡng đủ. Chu Thiến khỏi nghĩ đến khi cũng ăn cơm, cô luôn chọn rau, ít khi chọn thịt, lúc còn tưởng là con gái giữ dáng, giờ xem là vì kinh tế mà
Chu Thiến thầm thở dài, cô nghiêm túc :
– từng hại cô, tuy rằng công ty việc nhưng thật đạp lên ai để tiến lên hết. tự tin thể dùng năng lực của để . Về chuyện phác họa đến giờ vẫn nghĩ là đúng. Đương nhiên, cô cũng chẳng sai chẳng qua là lãng phí sức lực. Chẳng qua cô quá mệt mỏi nên mới thế. Triệu Viện Viện, vẫn coi cô là bạn, từng tâm tư gì với cô, tin tùy cô.