Triệu Hi Thành việc thể giấu diếm cô nữa, đành bất đắc dĩ thừa nhận:
– là , thật sự ý gì khác, chỉ bảo vệ em, sợ em sống thoải mái.
Chu Thiến lắc đầu:
– Triệu Hi Thành, cần thiết . Chuyện em thể tự giải quyết. Chẳng lẽ mỗi em gặp khó khăn đều nhờ ? Chẳng lẽ cả đời theo em ? Vậy em bỏ thì tính cái gì? Khác gì trò đùa. Chúng xong, em nghĩ thế nào nhưng em cho , em thích như , em cuộc sống của em khác nắm giữ, em cần bảo vệ cũng sống .
Ngực cô phập phồng, tay nắm thật chặt, hai mắt vì tức giận mà vô cùng sáng, ánh đèn, cho dù mờ ảo cũng lộ vẻ kinh tâm động phách. Triệu Hi Thành cô như mà tim như bóp chặt, đau buồn, chua chát, vô cùng khó chịu.
Anh cô, mắt đen tối sự đau xót, nặng nề:
– Thiệu Lâm. Vì em cứ nghĩ về như ? Chẳng lẽ thực sự đáng tin ? Cho dù là một chút? Anh từng nắm giữ cuộc sống của em. Chẳng lẽ em đột nhiên bỏ thể lo lắng ? Chẳng lẽ sẽ để mặc em phiêu bạt bên ngoài ? , tuy sai điều tra việc của em nhưng chỉ là em sống thế nào thôi. Anh ngăn cản em gì ? Anh chỉ em sống thoải mái, việc định một chút. Chẳng lẽ đó là thao túng cuộc sống của em? Anh cũng tôn trọng em, ủng hộ em nhưng vì em thể hiểu cho ?
Giọng càng lúc càng bé, cuối cùng đau xót biến mất trong đêm.
Chu Thiến ảm đạm xoay , nhẹ nhàng :
– Hi Thành, chúng thành thế , tôn trọng và thấu hiểu còn quan trọng ? Từ nay về cứ coi em là tồn tại , đừng lo lắng cũng đừng xen cuộc sống của em. Chuyện của em em sẽ tự đối mặt. Em cả đời dựa . Em sẽ sớm nghỉ việc, cũng sẽ chuyển chỗ khác, đừng thế nữa
Nói xong, cô hít sâu một , về phía . Còn hai bước, Triệu Hi Thành đuổi theo, kéo tay cô
– Thiệu Lâm, em nghĩ vì bản , chẳng lẽ cũng nghĩ cho bạn em một chút ? Em cô vì em mà ở trong kí túc xá mấy chục đó? Muốn cô bôn ba tìm việc như em?
Nghe lời , Chu Thiến chần chừ, đúng, giờ là chuyện của riêng cô mà còn cả Tiểu Mạt nữa. Chẳng lẽ cô thật sự Tiểu Mạt cũng chịu khổ như . Triệu Hi Thành thấy cô thoáng lơi lỏng thì tiếp:
– Thật cũng chẳng gì nhiều. Phòng các em ở trả tiền thuê, việc các em mới tiền lương. Anh chỉ mong em thể sống thoải mái một chút, em nếu thể tiếp nhận…
Anh thoáng dừng, cúi đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-130.html.]
– Em thể coi đó là bạn bè giúp , cần thấy nặng nề. Hơn nữa, em yên tâm, về sẽ giấu em bất cứ chuyện gì…
Anh dài khẽ:
– là coi thường, từng nghĩ một ngày, Triệu Hi Thành giúp còn ăn khép nép như .
Triệu Hi Thành nhặt áo khoác rơi đất, áo khoác còn dấu chân Chu Thiến giẫm . Chu Thiến thấy , vội :
– Xin , khi nãy em để ý…
Triệu Hi Thành nhẹ nhàng phủi dấu chân đó khoác áo lên cô, khẽ :
– Anh đạp một cước tim em nên em mới tin tưởng . Anh là sai nhưng tình cảm dành cho em mãi mãi đổi, điều em nhất định nhớ kĩ.
Chu Thiến ngay mặt, trong lòng vô cùng chua xót, cô nắm lấy chiếc áo, lùi về phía :
– Hi Thành, đừng như …
Giọng nhẹ nhàng tan trong gió.
Triệu Hi Thành đó, vẻ mặt mất mát, một hồi mới :
– Thực , hôm nay đến với em, thời gian công ty bận nhiều việc, sắp tới thời gian đến Cục dân chính cùng em. Chờ xong việc sẽ báo cho em .
Chu Thiến kinh ngạc . Cô đương nhiên chỉ là đang lấy cớ mà thôi. Hi Thành, kéo dài như thể đổi gì? Có thể chuyện như ? Không thể nào… Đến một ngày sẽ hiểu, chúng là thể…
Chu Thiến gì, cô lặng lẽ qua , lâu chợt từ phía :
– Anh cử hai bảo vệ em, ở gần em thôi, chuyện lừa em. Anh gì gạt em nữa