Về phần Văn Phương, Lý Thêm thể tay, rằng cô bảo vệ nghiêm ngặt, nghĩ đến quyết tâm của Triệu lão gia tử cũng hiểu. sẽ để mặc con bọn họ trở ngại giữa và Thiệu Lâm.
Mấy ngày Triệu gia như mất sự sống. Tiếng dứt giờ thấy , vẻ mặt Triệu lão gia dương nhiên vui. Hi Thành lẳng lặng , cha tuy gì nhưng bọn họ cũng chẳng vui vẻ. Mẹ cũng lâu chơi bài. Vì thế khẩn thiết trò chuyện với cha một , đề nghị đưa con Văn Phương nước ngoài, để bọn họ ở đó, vĩnh viễn về. Nếu cha nhớ cháu thì thể qua nước ngoài thăm. Lời của khẩn thiết mà kiên quyết, ban đầu Triệu lão gia đồng ý nhưng qua một đêm, là vì nguyên nhân gì mà cũng đồng ý.
với :
– Thiệu Lâm thật kiên định, chỉ sợ cũng chẳng gì…
Nói xong bà thở dài, nhẹ nhàng :
– Cô bởi vì quá kì vọng chúng mà mất tin tưởng, cũng mất niềm tin cuộc sống của bọn con, mất tin tưởng ở con nhưng con sẽ giúp cô lấy niềm tin với con, tin cuộc sống .
Tuy rằng nhưng trong lòng bất an. Anh dường như ngày nào cũng trốn trong góc đó chỉ để cô một . Nhìn cô tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn luôn tươi , trong lòng dâng lên cảm giác khó . Thì , Triệu gia, Tống gia cô cũng vẫn thể sống vui vẻ, tự tại như . Có đôi khi nghĩ, trong lòng cô vị trí gì, cũng mà cũng ? Cho nên cô mới thể dứt khoát rời khỏi , cho nên cô vẫn thể sống vui vẻ. Hơn nữa, hình như bao giờ cô thương .
Nghĩ khỏi khẽ, từ khi nào trở nên đa sầu đa cảm như ?
là, thể để cô sống cuộc sống đó nhưng quyết thể để cô rời khỏi cuộc sống của . Bình thường luôn chỉ ở đó lẳng lặng cô nhưng hôm nay nhận món quà từ cô khiến hết hồn: đơn ly hôn
Xem quá chiều chuộng cô cho nên mới để cô dần rời khỏi quỹ đạo. Anh thể cứ từ xa quan sát nữa, hiện diện, kéo cô về quỹ đạo ban đầu, bắt lấy tim cô chặt chẽ.
Chu Thiến xoay , theo giọng qua, đó là ngọn đèn đường, loáng thoáng một chiếc ô tô và một bóng cao lớn
Bóng chậm rãi về phía cô, xuyên qua bóng đêm, từng bước từng bước xuất hiện ánh đèn. Bóng tối mờ ảo nhuộm lên âu phục màu tối của khiến cảm giác thần bí. Khuôn mặt ánh đèn nửa sáng nửa tối, trai, lạnh lùng. Hai mắt còn sáng hơn . Anh đến bên cô, cứ si ngốc cô như , môi khẽ mấp máy gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-128.html.]
– Thiệu Lâm…
Giọng phiêu đãng trong đêm tối yên tĩnh như loại ma lực, cuốn hút
Chu Thiến lùi về phía hai bước, cách quá gần khiến cô như thở . Cô lấy tinh thần, kinh ngạc hỏi:
– Sao đến đây?
Triệu Hi Thành khẽ , ánh đèn mờ ảo khiến nụ của thật nhu hòa:
– Thiệu Lâm, nếu tìm em thì dù em trốn đến chân trời góc biển cũng khó
Anh thấy vẻ mặt cô vui thì khổ:
– Được , thật, hôm đó taxi em là gọi, tối đó em về nhà cho nên đến công ty đó tìm lái xe đó hỏi thăm. Anh chỉ lo cho em mà thôi, em đừng giận
Phía xa, Tiểu Mạt thấy bọn họ đang chuyện thì bước đến, vẻ mặt cảnh giác, lớn tiếng :
– Thiến… Thiệu Lâm, thế? Có tìm gây rối ? Đại ca ở ngay , sắp tới
Bởi vì về đều dùng phận “Tống Thiệu Lâm” nên Chu Thiến Tiểu Mạt sửa cách gọi nhưng Tiểu Mạt thường quên. Giờ bóng đèn ảm đạm, Tiểu Mạt thấy một đàn ông cản đường Chu Thiến, vì bọn họ gì, nghĩ Chu Thiến gặp kẻ háo sắc nên mới cố ý đại ca cùng để dọa sắc lang
Triệu Hi Thành cô gái bé nhỏ , tuy rằng là bạn Thiệu Lâm quen từ bao giờ nhưng trong thời gian , theo tin Lý Thêm báo về thì cô gái dường như là thật lòng với Thiệu Lâm. Giờ thấy cô rõ nguy hiểm mà còn tới thì khỏi tăng thêm hảo cảm với cô