– Thiệu Lâm, con cái gì, con cho rằng thế giới bên ngoài lắm ? Con nuông chiều từ bé, nuôi sống bản cũng là một vấn đề, Thiệu Lâm, đợi xem chồng con ý gì, nếu bọn họ thực sự buông tha đứa bé đó thì con trở về tiếp tục đại thiếu phu nhân . Có chồng yêu, nhà bao bọc thật , tự chịu khổ.
Chu Thiến thể chấp nhận suy nghĩ của bà, môi động thì Tống phu nhân bực bội chặn cô, giọng lạnh lùng:
– Nếu con , chịu khổ còn về thì đừng trách cha nhẫn tâm
Tống phu nhân cửa, đến cửa thì dừng :
– Giờ xuống chờ chồng con, con cũng xuống
Nói xong Bạch Tư Mẫn:
– Con khuyên em , giờ nó đang hôn mê mất
Tống phu nhân ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm:
– Ly hôn, ly hôn, trời cao đất rộng, ly hôn thực sự như sớm ly hôn.
Tống phu nhân xuống , Bạch Tư Mẫn kéo Chu Thiến xuống :
– Em chờ gặp chồng , xem bà gì cũng mà.
Chu Thiến khổ:
– Gặp thì cũng nhưng em sẽ chẳng gì đổi, bọn họ sẽ chỉ nghĩ cách sinh đứa bé đó , suy nghĩ cách ép em chấp nhận đứa bé đó. Trong mắt họ em chỉ là vật trang trí, chẳng qua em khiến bọn họ yêu thích nên mới cần tốn chút công phu mà thôi. chuyện sẽ chẳng vì một vật trang trí như em mà gì đổi. Thật đáng ghét là bọn họ còn nghĩ rằng em phân biệt, hiểu chuyện! Chị dâu, em sống cuộc sống như
Chu Thiến lẳng lặng cô, trong lòng thầm nghĩ đối phương sẽ trả lời thế nào. Sẽ vì chồng mà khuyên cô chuyện cô ? Nếu thực sự như thì cô nhất định thất vọng, dù cô cũng thực lòng coi cô là bạn bè.
Chu Thiến sẽ vì lợi ích Tống gia mà bỏ qua nguyên tắc của chính .
Ai ngờ Bạch Tư Mẫn quyết đoán :
– Thiệu Lâm, chị quyết vì mà ép em chuyện em . Thiệu Khang vị trí hôm đều nhờ em nên đều nghĩ em hi sinh vì Tống gia là chuyện đương nhiên. Như quá tủi cực cho em. Em hãy cứ những việc em . Thiệu Khang cũng học cách tự dựa chính , lẽ nên dùng thời gian để việc, tránh chuyện chơi bời lêu lổng.
Tư Mẫn Chu Thiến, chân thành :
– Chỉ hy vọng quyết định của em là đúng, hy vọng em thể hạnh phúc. Có một việc, chị cũng thực sự hiểu nhưng chị , phụ nữ đều mong chồng thật lòng với . Chị cũng thôi, chỉ là giờ chị con…
Cô thở dài:
– Hơn nữa chị dũng khí như em, Thiệu Lâm, em thực sự khiến chị bằng cặp mắt khác xưa, như đổi thành khác, giờ em tràn đầy sức sống khiến cho thật hâm mộ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-119.html.]
Chu Thiến cô thì trong lòng vô cùng cảm động. Cô ôm chặt Tư Mẫn, nghẹn ngào :
– Chị dâu, cảm ơn những lời của chị, cảm ơn chị ủng hộ em
Thật lâu , hai tách , phát hiện mắt đối phương đỏ hồng thì khỏi , Chu Thiến lau khóe mắt, đó :
– Giờ chúng xuống lầu xem chồng em gì .
Lúc Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn xuống lầu thì Tống Trí Hào và Tống Thiệu Khang đang một một .
Vẻ mặt Tống Trí Hào mệt mỏi, Tống phu nhân tới giúp ông cởi áo khoác đưa cho hầu. Tống Trí Hào đến sô pha xuống, thở dài một , nhắm mắt dưỡng thần một hồi. Tống Thiệu Khang cũng xuống. Lan tẩu nhanh chóng bưng lên cho bọn họ. Tống Thiệu Khang đón chén , khẽ nhấp 1 ngụm :
– Thiệu Lâm , bảo là nó sẽ về?
Lúc Chu Thiến đang xuống lầu, Bạch Tư Mẫn nắm tay Chu Thiến tới, :
– Sớm đến, bọn em ở lầu
Chu Thiến đến bên cha, thản nhiên chào:
– Cha, cả
Đối với cặp cha con cô thực sự cảm tình mấy.
Tống Trí Hào nhẹ nhàng ừm một tiếng ngẩng đầu cô, vẻ mặt lạnh lùng:
– Rốt cuộc là chuyện gì mà bỏ nhà .
Tống phu nhân sợ con gái sẽ chồng tức giận nên nhỏ giọng kể chuyện một . Chu Thiến thì chăm chú Tống Trí Hào.
Tống Trí Hào xong vợ kể thì phì Chu Thiến:
– Cha còn tưởng chuyện gì lớn, chẳng là chỉ 1 đứa bé ? Bọn họ chỉ đứa bé đó chứ cần con đàn bà . Con sợ cái gì. Còn bỏ nhà ? Triệu Quốc Xương chắc chắn sẽ cho rằng nhà chúng gia giáo
Ông trầm mặt:
– Giờ mau về xin cha chồng con, đừng gây rối nữa
Chu Thiến ông mà thầm lạnh. Quả nhiên cô sớm từ miệng ông sẽ chẳng lời gì . Cô cũng chẳng phản đối chỉ lạnh lùng đó bởi vì cô chuyện với như chẳng gì. Ông vốn bất chính đương nhiên sẽ chẳng cho rằng khác thì gì sai. Nghĩ đến Triệu gia cũng suy nghĩ đó, cho nên mới cho rằng cô bao dung. Dù chẳng cầu xin gì ông , ông cứ coi như gió thổi qua là . Chống đối ông , nếu ông nhất thời tức giận tát như Triệu lão gia tử tát Triệu Hi Thành thì đúng là lỗ to.