lúc , chuông tan học vang lên, cô lập tức tập hợp cùng những khác. Vì bốn cùng quá dễ chú ý, nên đó họ chia thành hai nhóm để trốn. Phương Lôi Lôi và Trương Tĩnh chung, suýt chút nữa hiệu trưởng phát hiện khi ông thư viện tìm đồ.
Phương Lôi Lôi : “Hiệu trưởng ngoài cửa sắt lâu. Sau đó với Trương Tĩnh tới xem thì phát hiện cửa sắt khóa mật mã, cách nào mở .”
[Thông báo thể giáo viên và học sinh nhanh chóng đến sân bóng đá, tiếp theo sẽ là giờ thể dục buổi sáng…]
Thông báo phát xong, nhạc bắt đầu vang lên.
Đào Niệm Chân nhỏ giọng hỏi: “Chúng … cũng ?”
Đỗ Nhược : "“Tất nhiên , chúng cũng là một thành viên của trường mà!"
Mặt Đào Niệm Chân lập tức đỏ ửng, bầu khí giữa hai trở nên mập mờ.
Phương Lôi Lôi liếc thấy, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm. Cô bước tới gần Cố Hề Lịch, khẽ hỏi về Lĩnh vực Vong linh.
“Có cách nào để xác định vị trí lối ?”
"Thử," – Cố Hề Lịch chậm rãi – “Lĩnh vực đầu tiên là một tòa lâu đài cổ. Ở tầng một cửa chính, nhưng đóng đinh kín mít. Cuối cùng chúng rời qua một cánh cửa ở tầng ba. nghĩ, thường lối của lĩnh vực chính là cửa lớn, nhưng đợi đến khi nó mở thì mới .”
Phương Lôi Lôi tò mò: “Anh trải qua bao nhiêu lĩnh vực , Cố ca?”
Cố Hề Lịch giơ năm ngón tay. Phương Lôi Lôi lập tức giơ ngón cái khen ngợi. Trương Tĩnh cũng nghiêm túc lắng , ngay cả Đỗ Nhược và Đào Niệm Chân phía cũng ghé sát .
Đỗ Nhược liền tranh thủ nịnh nọt: “Cố ca đúng là phúc khí, phúc trạch vạn dân."
Cố Hề Lịch lạnh nhạt liếc : "Cậu thấy vận khí của khác thế nào. Lỡ dính vận xui thì ?”
"Thông thường thì vẫn thể đoán một đang may mắn xui rủi, mà trong Lĩnh vực Vong linh thì càng rõ ràng hơn," Đỗ Nhược uể oải thở dài: "Nếu ké vận thì cùng xui xẻo thôi. Đáng sợ nhất là mượn vận xui của khác. Khi đó họ may mắn, còn thì xui xẻo bám ."
Cố Hề Lịch hỏi: "Mượn vận thì cần trả ?"
“Trả cái gì nữa!” – Đỗ Nhược nhún vai – “Đã xui xẻo thì còn gì để mà trả?”
Cố Hề Lịch: "Cậu mượn vận của khác, giới hạn ?"
Đỗ Nhược ngơ ngác gãi đầu: "Cái mà đo lường … cũng rõ."
Hắn thể giải thích rõ ràng về cái giới hạn , nó còn tùy thuộc mục đích mượn...
Dù , nếu mượn vận may của khác, thì trả , càng sớm càng . Càng chậm thì “lãi” càng cao. Có thể trả bằng chính vận khí, cũng thể bằng vật phẩm. Đỗ Nhược vốn hiểu rõ cách vận hành, vì mượn ít , và nào hậu quả cũng cực kỳ khủng khiếp.
Bởi , bình thường chỉ “ké” chút vận khí thôi, thường là theo những may mắn. Hầu hết đều là phụ nữ… vì gương mặt chẳng hợp mắt đàn ông cho lắm, ngoại trừ những kẻ “sở thích đặc biệt”. Chỉ tiếc chỉ thích phụ nữ.
Anh Cố Thiện An , đủ !
Cố Hề Lịch thì khác — một thực lực vận khí. Trong mắt Đỗ Nhược, đây chắc chắn là thể xa. Gọi một tiếng “Cố ca” chẳng mất mặt gì.
"Cẩn thận!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-74-truong-trung-hoc-duc-thach-so-1-8-2.html.]
Đỗ Nhược đột ngột kéo Đào Niệm Chân , bởi bậc thang một cành cây khô chắn ngang. Nếu giẫm trượt ngã, ngã từ bậc thang cao thế thì hậu quả dám tưởng tượng.
Trương Tĩnh lo lắng hỏi: “Nhiều tụ tập ở sân bóng như , du khách cũng mặt hết… sẽ xảy chuyện gì chứ?”
Phương Lôi Lôi liếc : "... Đừng gở."
Tâm trạng của các tân binh đều định, đó là một điều .
Khi đến sân bóng, tùy tiện chen một hàng. Các học sinh phía nhận lạ lưng, nhưng chẳng hề đầu , khiến họ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cố Hề Lịch ngoài hàng, thấy giáo viên đều vòng ngoài giám sát học sinh. Cô còn thấy vài quen, liền bước sang chỗ nhóm giáo viên khối 11 để trò chuyện. Hóa , giáo viên cần tập thể dục, chỉ ngoài quan sát. Nếu học sinh tập quá qua loa thì sẽ lôi phạt.
Thầy Cung - chủ nhiệm khối: “Đức – Trí – Thể – Mỹ – Lao đều phát triển diện! Tập thể dục cũng là một việc nghiêm túc.”
Cố Hề Lịch gật đầu liên tục:
“Dù chính thức dạy, nhưng chắc cũng nên quen với học sinh. Xin hỏi thể lấy danh sách học sinh ở ?”
Chủ nhiệm Cung đáp: “Trong văn phòng . nếu xem ngay bây giờ, thì thể xem bảng thông báo công khai . Vừa mới kỳ thi tháng, bảng điểm mới dán đấy.”
Cố Hề Lịch theo ông đến bảng thông báo, cô vốn tìm cái tên Tôn Phóng, nhưng lục tung danh sách cả ba khối lớp cũng hề thấy.
"Sao hỏi tên ..."
Chủ nhiệm Cung cau mày, vẻ mặt lộ rõ ngạc nhiên: "Cô cũng ?"
Cố Hề Lịch đổi sắc mặt đáp: "Nghe một chút ."
Chủ nhiệm Cung thở dài, hạ thấp giọng: “Cái tên đó, trong trường nhắc tới, xui xẻo lắm. Ôi! Quả nhiên là chuyện khỏi nhà, chuyện ngàn dặm. Thật … chuyện chẳng liên quan gì tới trường chúng , nhưng đúng là tà môn. Trong vòng một tháng, ba tên Tôn Phóng c.h.ế.t liên tiếp. Cứ như thể cái tên nguyền rủa .”
=……=
【Cố ca đang gì thế …】
【 đoán là dòng , gửi ảnh chụp màn hình.JPG】
【Ba chữ “ ước” , thấy nó lộ một sự mạnh mẽ một cách kỳ lạ… thể rõ, nhưng bình thường ngữ khí ước nguyện mềm mỏng hơn mới đúng.】
...
【Ước cho Tôn Phóng biến mất, nên Tôn Phóng thực sự c.h.ế.t ?】
【Có là vì rõ là Tôn Phóng nào, nên tất cả Tôn Phóng trong trường đều c.h.ế.t ? ... Chết tiệt, nghĩ kỹ thì thật khủng khiếp.】
-----------
Tác giả lời :
Tiết lộ một chút: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 là một ngôi trường bình thường, “trường ma di động” nhé~