[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 28: Công Viên Giải Trí (10)
Cập nhật lúc: 2025-08-16 22:29:08
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hề Lịch chuyển ánh mắt sang du khách nam: “Anh gì ?”
Người vóc dáng trung bình, cao cũng chẳng thấp, tướng mạo bình thường đến mức thể bình thường hơn. Không , cũng chẳng , chỉ là tầm thường một cách triệt để. Nếu ném một đám đông, ngay cả quen cũng tìm nửa ngày mới thấy.
“Đừng hiểu lầm, ác ý. Chào hai , là Phạm Tiểu Tinh. Chúng đều đang trong cùng một Lĩnh vực vong linh, chỉ đến trao đổi chút thông tin thôi. Hoàn ý , Bạch cần phản ứng dữ dội như .”
Cố Hề Lịch liếc Vương Tú đang cách đó xa, rằng tên của hai chắc chắn là do cô tiết lộ cho đàn ông tên Phạm Tiểu Tinh .
Cô tuyệt đối tin Phạm Tiểu Tinh “ ác ý”. Nếu thực sự chỉ trao đổi thông tin như lời , Bạch Hạo Vũ sẽ phản ứng kịch liệt đến thế. Trực giác của Bạch Hạo Vũ nhạy bén hiếm thấy, thứ khiến giật nảy chỉ thể là nguy hiểm thật sự.
Đối mặt với nụ tươi rói của Phạm Tiểu Tinh, biểu cảm của Cố Hề Lịch hề đổi, vẫn giữ vẻ uể oải như chẳng mấy quan tâm. Cô chỉ nhấc mí mắt lên, ánh hờ hững lướt qua : “Anh nhất yên ở đó, đừng gần. Nếu sẽ tay.”
Phạm Tiểu Tinh cứng mặt, nhưng vẫn cố duy trì nụ : “Cô Cố, chắc cô rõ… du khách trong Lĩnh vực vong linh thể tấn công lẫn . thật sự chỉ —”
“Cứu mạng! Sàm sỡ!”
Tiếng hét đột ngột của Cố Hề Lịch khiến cả phòng ăn chấn động. Bạch Hạo Vũ sững sờ, Phạm Tiểu Tinh cũng ngây như tát thẳng mặt. Chỉ một khắc , vài nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, những NPC đang ăn uống đồng loạt đầu sang.
Một phục vụ cao lớn nhanh chóng chắn bàn họ, nghiêm giọng hỏi: “Thưa quý khách, vị hành vi bất chính với cô ?”
Phạm Tiểu Tinh sợ Cố Hề Lịch bừa. Chỉ cách nhân viên phục vụ đặt câu hỏi cũng đủ hiểu — nếu chuyện xem là thật, chắc chắn sẽ kết cục yên .
Hắn vội vã xua tay, giọng lắp bắp: “Hiểu lầm! Thực sự chỉ là hiểu lầm thôi… tới gần nữa, ? … lùi ngay đây.”
Nếu , lập tức biến ngay cũng !
Cố Hề Lịch nhấp một ngụm nước cam, như thể lấy bình tĩnh, khẽ thở : “Xin , chắc là hiểu lầm thôi. Chỉ tại bước tới với khí thế quá dữ dằn, giật cả .”
Nghe cô giải thích, nhân viên phục vụ mới thôi ánh mắt nghi ngờ với Phạm Tiểu Tinh. Xác định chuyện gì nghiêm trọng, bọn họ chút tiếc nuối, lặng lẽ về công việc.
Phạm Tiểu Tinh cũng dịp thở phào, gượng vài tiếng, đó lúng túng định lảng , chỉ mong tránh xa thị phi càng sớm càng .
Cố Hề Lịch: “Khoan !”
Phạm Tiểu Tinh dừng : “Cô Cố còn chuyện gì ?”
Cố Hề Lịch: “Không trao đổi thông tin ? Sao ?”
Không , hành vi của cô giống trao đổi thông tin ? “Đừng đến gần nữa” là lời từ chối ?
Lúc Phạm Tiểu Tinh mới nhận , “ khuyên đó, đừng đến gần nữa” mà Cố Hề Lịch , chính là ý nghĩa đen của nó.
Thông tin thì vẫn thể trao đổi, chỉ cần giữ cách. Trong cách của cô Cố , đó là hai việc khác .
Trong lòng Phạm Tiểu Tinh khỏi rúng động… Lẽ nào hai thấy danh tiếng của ở đó? Không thể nào. Hắn việc vốn cực kỳ kín đáo, trừ phi thật sự duyên lớn lắm mới năng lực thiên phú của .
“Vậy… thể xuống ?” thử dò hỏi.
Cố Hề Lịch nhướng mắt: “ thì sẽ mãi ? Tùy thôi.”
Phạm Tiểu Tinh: “…”
Ngăn cách bởi một lối , Phạm Tiểu Tinh kéo ghế xuống. Thấy , Vương Tú cũng bước đến, cạnh . Bốn , hai phe, ngầm tạo thành một thế đối đầu vi diệu.
Đến lúc , Cố Hề Lịch mới bắt đầu động bữa sáng. Thực cô hề thấy đói. May là bánh mì còn nóng, mềm thơm, nước cam tươi vắt cũng dễ uống, đến mức khó nuốt.
Phạm Tiểu Tinh nhanh chóng nhận Bạch Hạo Vũ dễ bắt chuyện hơn, liền hướng sang : “Quy tắc cũ, mỗi chúng một thông tin—”
Chưa kịp dứt lời, Cố Hề Lịch thản nhiên cắt ngang: “ cái gọi là ‘quy tắc cũ’ của là gì. cũng cần thông tin từ . Nếu chuyện về nhà ma từ chúng , dùng phiếu để đổi. Phiếu ăn, phiếu trọ đều … phiếu quà lưu niệm thì càng .”
Nụ mặt Phạm Tiểu Tinh lập tức đông cứng. Chưa kịp tìm lời, Vương Tú chen ngang, giọng the thé: “Vậy thì khỏi bàn nữa!”
“Đi , .” Cố Hề Lịch chẳng thèm ngẩng đầu, thái độ đột ngột trở nên thiếu kiên nhẫn. Cô nhấp một ngụm nước cam, lười biếng đảo mắt: “Lãng phí thời gian của .”
Vương Tú: “…” Thật là tức c.h.ế.t mà!
chính thái độ lạnh nhạt, hờ hững càng khiến Vương Tú và Phạm Tiểu Tinh tin chắc rằng hai quả thực nắm giữ manh mối quan trọng về nhà ma. Suy cho cùng, trong mười một du khách, chỉ hai họ là thành công từ nơi đó. Tối qua còn hai xếp hàng định thử, nhưng kịp đến lượt thì cô Mao tuyên bố tan ca...
Nói trắng , chỉ Cố Hề Lịch và Bạch Hạo Vũ mới thông tin xác thực. Và khi tổng hợp từ các buổi trao đổi, tất cả du khách đều đến một kết luận thống nhất: nhà ma chính là trò chơi nguy hiểm nhất trong bộ công viên, hơn nữa, còn là một hạng mục bắt buộc vượt qua.
Phạm Tiểu Tinh lấy một phiếu ăn.
Cố Hề Lịch đặt chiếc nĩa xuống, thái độ rõ ràng trở nên nhiệt tình hơn: “Chúng hai , đưa một phiếu ăn, là chúng chia rẽ nội bộ ? Dụng tâm của chút hiểm ác đấy!”
Phạm Tiểu Tinh: “Cô còn gì cả, lẽ thông tin của cô còn đáng giá bằng một phiếu. Coi như bỏ để kết bạn thôi. Hơn nữa thể đưa thêm nữa, hơn nữa, phiếu ăn là thứ quan trọng đến nhường nào, ở đây tương đương với sinh mạng, ai mà chẳng .”
Cố Hề Lịch: “Với khác thì quý thật. với một kẻ năng lực thiên phú đặc biệt như … lấy phiếu ăn dễ như trở bàn tay, chẳng mấy giá trị.”
Phạm Tiểu Tinh kinh hãi: “Sao cô ?”
Cố Hề Lịch trả lời câu hỏi của , chỉ : “Năng lực của Tiểu Bạch là ‘trực giác’, năng lực của là ‘bói toán’. Thông tin mà chúng đưa chắc chắn hữu ích hơn nhiều so với thông tin của khác, tuyệt đối đáng giá hai phiếu ăn. Nếu vì tình nghĩa cùng một chuyến xe buýt với… ai đó bên cạnh , chẳng thèm giao dịch với .”
Vương Tú: “…”
Lúc mà còn lôi cái gọi là “tình nghĩa cùng chung chuyến xe” … cũng ?! Ngay cả tên còn chẳng nhớ, còn dám mở miệng “tình nghĩa”, thật đúng là hổ.
Phạm Tiểu Tinh liếc sang Vương Tú, thấy cô khẽ gật đầu, lập tức hiểu Cố Hề Lịch hề dối. Quả nhiên, những mang năng lực thiên phú đặc biệt sẽ nắm nhiều điều hơn kẻ khác. Nghĩ , càng quyết tâm chốt cho bằng món ăn . Hắn lẳng lặng rút thêm một phiếu ăn nữa, đặt xuống bàn.
Cố Hề Lịch vui vẻ: “Tiểu Bạch, .”
Nói thật, cái tên “Tiểu Bạch” cứ như gọi chó, nhưng Bạch Hạo Vũ chỉ thể nuốt nghẹn, dám phản bác nửa lời. Bị chỉ định, thoáng chần chừ. Một là nên bắt đầu từ , hai là lo lắng rõ thông tin nào thể .
Cố Hề Lịch: “Ông chủ bỏ tiền , cứ từ vé nhanh mà , gì kể nấy.”
Bạch Hạo Vũ khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc mở lời:
“Nếu vé nhanh, sẽ cần xếp hàng, thể trực tiếp bất kỳ trò nào. Chắc các cũng đoán , chơi trò sẽ tiêu hao thể lực. Chúng thử xếp hàng, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng — xếp hàng cũng sẽ tiêu hao thể lực, sẽ khiến đói, khiến mệt. Hầu hết đoạn đường trong nhà ma trong hang động. Nguy hiểm nhất là ‘ gỗ ’ nhốt trong phòng giam sắt. Nửa thì chuyển sang trong một tòa nhà…”
Anh kể từ đầu đến cuối, chi tiết.
Thực tế, đổi hai phiếu ăn lấy lượng thông tin thế , đối với Phạm Tiểu Tinh chính là món hời lớn. như Cố Hề Lịch : trừ phiếu quà lưu niệm khó kiếm, còn phiếu ăn và phiếu trọ với năng lực thiên phú của đều vấn đề. với đa du khách khác thì hai loại phiếu cực kỳ quý giá. Đã bỏ một món “tài sản” nặng ký như thế, Phạm Tiểu Tinh hiển nhiên thu về càng nhiều càng .
“Chỉ thế thôi ?”
Cố Hề Lịch: “Những thứ còn đủ ?”
Phạm Tiểu Tinh: “Cô Cố chắc chắn còn nhiều thông tin quan trọng hơn, dù năng lực của cô đặc biệt.”
Cố Hề Lịch: “ đây quả thực còn thông tin quan trọng hơn.”
Khóe môi Phạm Tiểu Tinh nhếch lên, nhưng ngay đó liền đông cứng khi Cố Hề Lịch thong thả tiếp: “Lấy phiếu quà lưu niệm đổi, sẽ cho .”
Phạm Tiểu Tinh: Nụ dần biến mất.JPG
Đây mới là gì để nữa. Phạm Tiểu Tinh dậy: “Xin cáo từ.”
Vương Tú vội vàng theo . Ngay khi họ bước đến cửa, phía vang lên tiếng Cố Hề Lịch.
“Năng lực thiên phú của là gì, đều rõ. Có vài … nhất đừng đến gần chúng . Nếu chẳng may chúng mất thứ gì, tất cả sẽ tính lên đầu .”
Bước chân Phạm Tiểu Tinh đang thoáng lảo đảo.
Chờ cho đến khi bóng dáng hai biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Hạo Vũ mới vươn tay lấy tấm phiếu ăn còn bàn đối diện, giơ lên mặt nghiêng đầu hỏi Cố Hề Lịch: “Năng lực của Phạm Tiểu Tinh là… trộm cắp ?”
Cố Hề Lịch dậy, giọng thản nhiên: “Ai mà !”
Thực Bạch Hạo Vũ cảm thấy trong lòng đại lão rõ, chín phần mười là tên quả thực năng lực đó. Nghĩ tới đây, kìm đưa tay túi quần, xác nhận tấm vé nhanh vẫn còn nguyên, lúc mới thở phào. Không tốn sức xếp hàng mà vẫn thể vượt qua nhà ma—đây chính là lợi thế lớn nhất mà họ .
Bạch Hạo Vũ: “Vậy chúng tiếp theo gì?”
Cố Hề Lịch rút quyển Hướng dẫn du khách, mở đặt thẳng mặt : “Cậu chọn ba trò trong .”
Để rời khỏi Lĩnh vực vong linh, cần đóng đủ năm dấu mộc vé nhanh. Trong công viên tổng cộng hai mươi chín trò chơi, trong đó hai trò bắt buộc: nhà ma của cô Mao và tàu lượn siêu tốc của ông Xác Ướp. Như , ngoài hai trò đó, họ chọn thêm ba trò bất kỳ từ còn .
Bạch Hạo Vũ hỏi tại ngay tàu lượn siêu tốc. Anh lướt qua danh sách hai mươi bảy trò, kỹ mô tả, chỉ dựa trực giác mà chọn. Năng lực thiên phú rèn luyện từ nhỏ giúp tin tưởng rằng, càng ít, trực giác của càng khả năng phát huy tác dụng.
Cuối cùng, ba cái tên hiện tay :
— Thành phố bão táp
— Vòng ma thuật bí ẩn
— Bay qua lâu đài máu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-28-cong-vien-giai-tri-10.html.]
Trong “Hướng dẫn du khách”, phần giới thiệu về ba trò chọn đều vô cùng sơ sài, chỉ đủ để nắm đại khái.
Thành phố bão táp thực chất là một trò thuyền trôi trong nhà, vẻ bình thường, nhưng trong Lĩnh vực vong linh thì chẳng gì là “bình thường” cả.
Vòng ma thuật bí ẩn chỉ đơn giản là một vòng khổng lồ, nhưng hiển nhiên nó loại để ngắm cảnh bình yên ngoài đời thực.
Còn Bay qua lâu đài máu, theo lời giới thiệu, là trò bay … tính bất quá lớn.
Trong suy nghĩ của Bạch Hạo Vũ, vẻ ngoài tùy hứng của thực là sự tính toán kín kẽ của Bán Tiên. Cô bói toán từng trò một, cuối cùng chỉ tỏ bất an với Bay qua lâu đài máu. Vậy thì chẳng cần tranh luận. Với , bói toán của Bán Tiên luôn đáng tin cậy hơn trực giác của bản .
Như , cửa ải đầu tiên trong ba trò tự chọn mà họ sắp bước chính là — Thành phố bão táp.
Thành phố bão táp trong khu vui chơi mang chủ đề “Sự chờ đợi của Vũ Nữ”. Cả Cố Hề Lịch lẫn Bạch Hạo Vũ đều từng qua đôi chút về truyền thuyết .
Người kể rằng, những ngày mưa dầm, đường phố sẽ xuất hiện một bóng dáng thiếu nữ, tay cầm chiếc ô mỏng manh. Nếu đàn ông nào vô tình cùng cô trú mưa chiếc ô , từ đó trở , Vũ Nữ sẽ bám lấy mãi mãi.
Ở bóng dáng Vũ Nữ, nơi đó khí luôn ẩm lạnh, như thấm nước từng thớ thịt. Người phàm nếu sống lâu trong môi trường , thể sẽ dần mục rữa, chẳng mấy chốc mà mất mạng.
Trong phiên bản truyền miệng mà Bạch Hạo Vũ từng , những “Vũ Nữ” đều là mỹ nhân c.h.ế.t thảm trong mưa mà hóa thành. Nghĩ cũng lý — nếu xinh động lòng , thì những kẻ xa lạ nào sẵn sàng bước cùng một chiếc ô chật hẹp ?
Vừa bước chân khu vui chơi chủ đề “Sự chờ đợi của Vũ Nữ”, cả hai lập tức cảm thấy rét buốt. Không khí nặng nề, ẩm ướt đến mức da thịt lộ ngoài như bao phủ bởi một lớp sương lạnh, chỉ cần ở lâu hơn e rằng sẽ ngưng tụ thành giọt nước chảy xuống.
Thế nhưng, nơi vẫn ít NPC chen chúc. Thành phố bão táp cũng giống như Nhà ma trong khu Mũ phù thủy — đều là trò chơi trọng điểm, nên hàng xếp dài, đông nghẹt.
Ngay bên cạnh hàng đợi là một cửa hàng quà lưu niệm, sáng đèn nhưng trống trải. Nếu phiếu quà lưu niệm thì du khách chỉ thể ngoài qua lớp kính, phép bước . Bên trong, ngoài nhân viên bán hàng lặng ở quầy thu ngân, chẳng lấy một bóng , càng khiến khung cảnh thêm quái dị.
Dọc hai bên lối , những quán ăn vặt bày bán đủ loại: viên cá cà ri nóng hổi, bò viên bốc khói, các loại súp và rượu cay nồng. Mùi hương tỏa thơm lừng, như xua tan cái lạnh lẽo ngấm tận xương. Nhân viên bán hàng mời chào, rằng chỉ cần ăn là thể “đuổi ẩm khí khỏi cơ thể”. May cả hai mới ăn no, nếu chắc khó lòng cưỡng nổi sự cám dỗ ngọt ngào .
Ngoài Thành phố bão táp, nơi còn một trò mang tên “Thế giới nước lớn”. Theo giới thiệu, đó là một vở kịch sân khấu mặt nước, chỉ biểu diễn đúng 5:30 chiều mỗi ngày. Điều khiến Cố Hề Lịch chú ý chính là: trò trong danh sách hai mươi chín trò thể đóng dấu vé nhanh.
Bạch Hạo Vũ tấm áp phích khổng lồ treo tường ngoài, thì thào: “Cái … trông thật đáng sợ.”
Cố Hề Lịch nhíu mày. Bức tranh áp phích chỉ vẽ lờ mờ bóng dáng một đàn ông đang bóp cổ một phụ nữ xinh , đẩy cô rơi khỏi một ngọn tháp. So với những bức họa méo mó, giàu trí tưởng tượng nhưng ghê rợn mà họ từng thấy trong ngôi nhà cũ, bức tranh chẳng gì đặc biệt. Máu me cũng , gương mặt nhân vật còn mờ đến mức rõ.
“Đáng sợ ở chứ?” – cô thực sự hiểu.
nghĩ , Cố Hề Lịch khẽ cụp mắt. Bạch Hạo Vũ dạng tay mơ. Anh sống sót qua hai Lĩnh vực vong linh, giờ đang bước cái thứ ba. Một bức tranh bình thường đến mức vô vị như mà khiến thốt lên đáng sợ — thì chỉ thể là trực giác đang cảnh báo.
Cố Hề Lịch: “Vào thôi.”
Trời bắt đầu lất phất mưa, gió lạnh quất da thịt khiến bất giác rùng . Sau một vòng dạo quanh bộ khu vui chơi chủ đề, cả hai đều chắc chắn: từ bên ngoài thể đoán bên trong Thành phố bão táp gì. Giây phút bước trò chơi, cũng giống như bước một gian biệt lập, còn bất kỳ manh mối nào để theo.
Trong công viên tổng cộng hai mươi chín trò, mười một du khách phân tán khắp nơi. Không thấy ai khác trong khu vực cũng chẳng gì lạ. Chỉ ở cổng , một đoàn dài NPC đang ngoan ngoãn xếp hàng. Khi thấy hai thẳng lối nhanh, thoải mái vượt qua hàng rào mà gặp chút trở ngại, tất cả đều đồng loạt ngoái theo, ánh mắt phức tạp khó tả.
Khu vực chờ đợi mỗi trò đều cách bài trí khác , rõ ràng công viên dụng tâm để tăng thêm trải nghiệm cho du khách. Tối qua, khi xếp hàng nhà ma, rào chắn đen đỏ đan xen, tường treo những bức họa ma quái, dọc hành lang còn cắm vài con búp bê vải cũ kỹ. Thực tế, một trong những hành lang đó khắc họa bóng dáng gỗ nhỏ — chỉ là lúc , họ ngờ rằng đó chính là lời gợi mở cho thử thách chờ đợi bên trong.
Lần , cả hai đều dám lơ là, quan sát kỹ khung cảnh xung quanh. Đáng tiếc, thứ duy nhất khiến chú ý chỉ hình ảnh một chiếc ô đang mở.
Chẳng mấy chốc, họ tới cửa . Trò chơi chia thành nhóm năm . Ngoài họ còn một gia đình ba : một cặp vợ chồng trung niên và một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi.
Dù gọi là thuyền trôi trong nhà, nhưng bước ngẩng thấy trần nhà cao vút. Trần đặc biệt đến kỳ lạ: chi chít những lỗ nhỏ, từ đó phun từng tia nước li ti dứt, khiến cả năm ngay lập tức ướt sũng. Nước từ ào xuống, dòng chảy chân cũng xiết dần, lạnh lẽo như băng.
Ngay lối đặt sẵn một cái chậu gỗ khổng lồ, bên cạnh là hai mái chèo cũ kỹ. Chắc chắn thể giao cho đám NPC cầm lái, Bạch Hạo Vũ liền bước lên , nắm lấy mái chèo. NPC lập tức phụ lực, đẩy cái chậu gỗ xuống dòng nước.
Thành thật mà , Cố Hề Lịch tin tưởng thứ thể nổi. càng sâu, dòng sông càng mở rộng, chẳng còn mảnh đất khô ráo nào để bấu víu. Đã là thuyền trôi, tất nhiên điểm cuối ở hạ lưu. Lựa chọn cái chậu gỗ, ít cũng hợp quy tắc, một vật nổi chở — dẫu cho thế nào cũng giống một cái bẫy hơn là thuyền.
Cố Hề Lịch: “Cậu bơi ?”
Bạch Hạo Vũ: “Biết, .”
Cố Hề Lịch thầm đoán Bạch Hạo Vũ . Nếu , trực giác của chẳng chọn đúng trò . Trò trực giác chọn trúng hẳn là ít nguy hiểm nhất, nhưng chắc chắn là thích hợp nhất cho chính .
Chậu gỗ đẩy xuống, lập tức chao đảo theo dòng xiết. Cậu bé NPC là đầu tiên bước lên, gương mặt tái nhợt, run nắm chặt lấy tay . Hai vợ chồng NPC lượt , hình họ nước tràn lên mép chậu, phát những tiếng ọc ọc như sắp chìm.
Chỉ khi ba yên vị, Cố Hề Lịch mới hiệu cho Bạch Hạo Vũ bước lên. Đối với cô, việc nhảy lên vấn đề, nhưng với thì khác — một bước sai lỡ thôi, cả thể rơi tõm xuống dòng nước lạnh buốt.
Không ai giữ chậu gỗ. Vừa khi Cố Hề Lịch đặt chân lên, nó trượt theo dòng, lắc mạnh như hất tung . Bạch Hạo Vũ đưa tay , nhưng khựng khi thấy cô chỉ loạng choạng hai cái xuống, gương mặt bình thản đến khó hiểu.
Chiếc chậu đủ rộng cho năm , đến mức chen chúc, song mỗi động tác nhỏ cũng khiến nó nghiêng ngả. Nước đập liên hồi thành gỗ, thình thình, giống như tiếng trống thúc giục. Ngồi trong , mới nhận : cái chậu đúng là thể nổi, nhưng tuyệt đối thoải mái.
“Bán Tiên, kìa!”
Cố Hề Lịch đưa tay lau mặt. Nước mưa từ cao liên tục nhỏ xuống, rơi trúng mắt khiến cô cay xè, nhức nhối. Dù ánh sáng trong đây khá rõ, màn mưa dày đặc vẫn khiến tầm trở nên mơ hồ.
Cô nghiêng đầu phía “bến cảng” nơi họ xuất phát. Trong làn mưa trắng xoá, một bóng lặng. Người đó cầm một chiếc ô đen, và từ vạt váy dài ướt sũng quét nền đá, thể đoán đó là một phụ nữ.
Cậu bé: “Bố ơi, một chị gái đang chúng kìa!”
Người bố NPC: “À! Có thể là chơi chúng . Người thông minh thật, còn mang cả ô theo. Lẽ chúng cũng nên mua áo mưa ở lối .”
Cố Hề Lịch thoáng cau mày. Quả thật bên ngoài bán áo mưa, bày ngay mặt đất, nhưng quầy hàng đó nhận phiếu, chỉ chấp nhận loại tiền tệ thông dụng trong công viên. Tinh tệ thì vô dụng, còn phiếu ăn phiếu trọ càng chẳng liên quan.
Cô đoán, lẽ ở một trò chơi sẽ rơi tiền, hoặc NPC vốn mang theo từ đầu.
Tiền tệ thông dụng thể sử dụng ở các quán ăn vặt…
Cố Hề Lịch liếc nhanh qua gia đình NPC, ánh mắt dừng ở chiếc túi xách tay mà ôm chặt trong lòng, chắc chắn trong đó tiền tệ thông dụng trong công viên.
…Cô tin phụ nữ cầm ô chỉ là khách chơi bình thường. Trong nhà ma, họ gặp thêm NPC chen hàng? Người đó thể chính là “chủ nhân” của khu vui chơi — Vũ Nữ.
Chậu gỗ tiếp tục trôi, nhịp nước vỗ lặp lặp đều đều. Tốc độ chậm rãi, như cố tình kéo dài sự chờ đợi. Quả nhiên, chẳng mấy chốc hai bên bờ biến mất, đó là những bức tường ẩm lạnh khép kín. Từ giây phút đó, cảnh sắc còn biến hóa — chỉ tường, nước, và mưa xối xả ngừng.
Cậu bé NPC bắt đầu nhấp nhổm. Buồn chán vì con thuyền trôi quá chậm, bé chống tay quỳ lên mép chậu, thò đầu ngoài chậu để nghịch nước.
Bạch Hạo Vũ nhắc nhở cặp vợ chồng: “Trông con cẩn thận, như nguy hiểm lắm.”
Người bố chỉ xòa: “Không , trẻ con nghịch nước mà. Cái chậu to thế , lật ?”
Người thì dịu dàng đáp , chẳng buồn con: “Để nó chơi, hành động nhỏ thôi, .”
Cách trả lời vô tư quá giống đời thực — một kiểu thờ ơ quen thuộc đến mức đáng sợ.
Người NPC cúi đầu mặt nước: “Nước trong thật.”
Cậu bé reo lên: “Mát lắm , thử !”
Ngay khoảnh khắc — “tùm!” Một tiếng nước b.ắ.n tung tóe.
Cậu bé đột ngột chúi , rơi thẳng xuống dòng chảy. Tư thế quái dị, chẳng khác nào bàn tay vô hình kéo phắt xuống đáy. Một cánh tay nhỏ bé vội vã bám lấy mép chậu, khiến con thuyền gỗ nghiêng hẳn sang một bên. gỗ ướt trơn như bôi mỡ, bàn tay bé trượt từng chút một…
Người NPC kịp nắm lấy tay con trai, ngón tay bấu chặt đến trắng bệch. Trong thoáng chốc, bà tưởng rằng kéo con trở . Một thở phào còn kịp bật —
Ầm! Một lực khủng khiếp từ nước giật mạnh. Cả đập nghiêng thành chậu, âm thanh “cốp” nặng nề vang lên, bà cùng đứa trẻ kéo tuột xuống.
Bọt nước phun lên, xoáy tròn tan biến nhanh, để chút dấu vết nào. Chỉ chiếc túi xách tay trong chậu gỗ như bằng chứng duy nhất họ từng ở đó.
Bạch Hạo Vũ sát bên cạnh, mặt tái nhợt. Anh hít sâu một , nghiêng về phía Cố Hề Lịch, giọng khàn : “Vừa … nước một cái bóng đen, rõ là thứ gì.”
= …… =
[Phòng livestream của Cố Hề Lịch]
【Bán Tiên cẩn thận nha! Năng lực của Phạm Tiểu Tinh là ăn trộm!】
【Vị tiểu , gấp gáp cũng vô ích. Nhắc nhở cả vạn thì bây giờ streamer cũng thể thấy . Ngay cả khi rời khỏi Lĩnh vực vong linh , cô vẫn thể thấy .】
【Mọi đều 90% bình luận chúng gõ đều hệ thống lọc. Chỉ những câu vô thưởng vô phạt, nhạt nhẽo mới ghép để streamer thấy. Chỉ cần nhắc đến streamer khác thì càng thể tồn tại.】
【Thật một cách duy nhất để streamer nhớ ID của bạn —— chính là tặng tiền. Bảng điều khiển của cô bảng xếp hạng đóng góp. Chỉ cần bạn chi tiền, ID sẽ khắc ở đó, thể nào bỏ qua.】
…
【Các bạn thấy ?】
【…Là quỷ nước ?】
Hầu hết xem chẳng thèm quan tâm nước là gì. So với mấy bóng đen lấp ló , ánh mắt mà Bán Tiên liếc qua chiếc túi xách tay mới là “nội dung” hấp dẫn.
【Cái túi còn kìa. cược một bịch kẹo cay, Bán Tiên chắc chắn sẽ lục túi.】
【Chồng còn chình ình trong chậu, thế mà thò tay lục túi thì… quá dã man luôn.】
【Bên trong chắc chắn tiền. Bán Tiên xông lên!】