[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 17: Điểm dừng tiếp theo

Cập nhật lúc: 2025-08-11 04:35:37
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hề Lịch dạo quanh khu vực dịch vụ, từ biệt Hoa Mông. Nói thêm cũng chẳng ích gì, bởi những gì cung cấp đều là thông tin cô hoặc sớm muộn gì cũng , gần như còn giá trị. Về lĩnh vực tiếp theo, giữ kín, hé lộ nửa lời.

Không đồng đội, cũng chẳng nghĩa vụ chia sẻ với một “ mới”.

Khu vực dịch vụ quả đúng như Hoa Mông mô tả, đáng để khám phá. Ở khu vực an cũng nơi sạch sẽ, yên tĩnh, nhưng thể thường xuyên lui tới, và trong ký ức của cô, hàng hóa cũng chẳng phong phú bằng nơi . Ngoài thực phẩm bản địa của Trái Đất, kệ còn bày đủ loại đặc sản từ các hành tinh khác. Hàng nhập khẩu tất nhiên đắt đỏ, Cố Hề Lịch chỉ tiện tay xem giá để ước lượng giá trị tiền đang .

Chỉ đầy một tinh tệ, cô mua ba bộ quần áo thoải mái với kiểu dáng tùy chọn. Những món ăn từng thuộc hàng xa xỉ ở khu vực an , ở đây rẻ đến mức khó tin — đúng hơn, giá trị của tinh tệ cao hơn cô tưởng.

Đồ ăn miễn phí thì xếp hàng. Nhân viên phát cơm nghèo bằng ánh mắt khinh miệt, vẻ khinh bỉ thẳng mặt, thực dụng đến mức trần trụi.

Bề ngoài vẻ văn minh hơn khu vực an , nhưng bản chất thì chẳng khác gì. Điều khiến Cố Hề Lịch thấy yên tâm. Dạo một vòng quanh khu dịch vụ, cô mới nhận : mười tinh tệ tiền boa ban nãy quả thực quá nhiều.

Lỗ to!

Sau khi mua vài bộ quần áo cần thiết, Cố Hề Lịch bước đến cửa khách sạn. Bên ngoài đang tuyển dụng nhân viên, hàng trăm xếp hàng dài, nhưng tuyệt nhiên tiếng ồn. Mọi lặng lẽ chờ phỏng vấn, một ai trò chuyện.

So với tinh tệ trong tay, mức giá của phòng suite cao cấp nhất chẳng đáng để cô bận tâm. lựa chọn vì cô giàu đến mức coi nó như hạt cát, mà bởi cô lý do riêng để ở phòng hạng sang.

Nghe thấy yêu cầu đặt phòng, cô lễ tân đang uể oải lập tức bừng tỉnh, nở nụ rạng rỡ:

“Xin chào quý khách, sẽ thủ tục ngay... Kiểm tra thấy đây là đầu tiên quý khách đăng ký tại khách sạn chúng , quý khách đổi một ít tiền mặt ?”

Câu hỏi chứng tỏ ở khu vực dịch vụ vẫn những nơi dùng đến tiền mặt. Việc đổi tiền hề phiền phức. Cố Hề Lịch vốn tin khu vực thật sự an tuyệt đối, nên chỉ đổi một khoản nhỏ để đề phòng.

Trong lúc chờ thủ tục, cô liếc tấm thông báo tuyển dụng dán tường, khẽ :

“Tuyển một nhân viên phục vụ, đãi ngộ .”

Lễ tân thấy, ngạc nhiên reo lên:

“Ồ, quý khách tiếng phổ thông liên hành tinh ? Thật đáng nể!”

Ngôn ngữ nổi tiếng là khó học đến mức “địa ngục”, Trái Đất thật sự thông thạo chỉ đếm đầu ngón tay. Trong đó, thuộc “chủng hoa gia” chiếm đa , nên lời khen của lễ tân chân thành. Dù , ở khu vực an vốn chẳng mấy khi cần dùng tiếng phổ thông liên hành tinh, hiếm ai bỏ công sức học cho bằng . Vong linh thì thể trực tiếp cảm nhận sóng năng lượng của ngôn ngữ , chẳng cần qua học tập.

Một vị trí phục vụ mà cả trăm im lặng xếp hàng chờ phỏng vấn — điều đủ chứng minh công việc đáng mơ ước đến mức nào.

Lễ tân đặt tiền mặt đổi một chiếc ví tặng kèm, hai tay đưa cho cô, nụ càng thêm niềm nở: “Nếu bên ngoài quá ồn, sẽ bảo họ lùi xa. Quý khách là khách quý của khách sạn, thứ đều ưu tiên theo nhu cầu của quý khách.”

Cố Hề Lịch lắc đầu: “Không cần.”

Ngay đó, một nhân viên phục vụ gọi đến dẫn cô lên phòng. Thái độ tận tụy đến mức khi rời còn cẩn thận hỏi: “Quý khách còn yêu cầu gì khác ?”

Cố Hề Lịch trầm ngâm một giây hỏi: “Ở đây bán bánh bao ?”

“Có chứ, quý khách loại nhân gì?”

Ánh mắt cô khựng : “Nhân thịt heo…”

“Vâng, sẽ mang đến ngay.”

Căn phòng rộng rãi, tiện nghi đầy đủ. Cố Hề Lịch ngủ một giấc xe buýt nên lúc hề buồn ngủ. Thiết trong phòng đều là loại nhất, thuận tiện để cô mở tin nhắn lọc khi rời lĩnh vực vong linh — mà trong đó, chín phần mười chỉ tin vô dụng.

Có lẽ vì coi là khách quý, cô chỉ gọi bánh bao nhưng khách sạn mang đến cả khay thức ăn phong phú: vài loại cháo, đồ ăn kèm, và hơn hai mươi loại bánh bao khác , mỗi chiếc đều nhãn mác rõ ràng về loại nhân và nguyên liệu.

Cố Hề Lịch chọn một chiếc bánh bao nhân thịt kho. Bánh lấy khỏi lồng hấp, nóng hổi, vỏ mỏng nhân đầy. Cắn một miếng, nóng phả khiến cô thổi phù phù, nhưng chẳng nỡ nhả .

Nhân viên phục vụ cạnh, giữ nguyên nụ lễ phép, đưa cho cô một cuốn thực đơn.

“Quý khách thể gạch bỏ những nguyên liệu tuyệt đối ăn. Khu vực dịch vụ kết nối mạng, từ nay những nguyên liệu đó sẽ bao giờ xuất hiện bàn ăn của quý khách.”

Cố Hề Lịch cúi đầu, thản nhiên gạch bỏ ngay mục thịt ở hàng đầu tiên.

Nhân viên phục vụ chờ cô xem hết thực đơn, thái độ kiên nhẫn, hề tỏ vẻ sốt ruột. Khi chuẩn rời , Cố Hề Lịch gọi , đẩy qua năm tinh tệ:

“Tiền boa.”

Nụ của nhân viên càng thêm rạng rỡ. Anh nhận lấy tiền, cúi :

“Quý khách, việc ở khu vực dịch vụ nhiều năm, nắm thứ. Đây là đầu tiên quý khách đến, nếu bất kỳ thắc mắc nào, xin cứ hỏi. Được phục vụ quý khách là vinh hạnh tột đỉnh của chúng .”

Mấy lời tâng bốc cho vui thôi, Cố Hề Lịch chẳng biểu lộ gì, chỉ thản nhiên hỏi:

“Làm thể rời khỏi khu vực dịch vụ?”

Nhân viên phục vụ cung kính đáp:

“Mỗi ngày đều vài chuyến xe buýt ghé qua. Chúng sẽ dừng một thời gian, du khách thể tùy ý chọn xe để đến lĩnh vực vong linh tiếp theo.”

“Ồ…” Cố Hề Lịch gõ nhẹ ngón tay xuống bàn. “ thể ở khu dịch vụ một thời gian ngắn… Trong thời gian đó sẽ nhiều xe buýt đến, dựa cái gì để chọn?”

Nhân viên phục vụ xã giao, giọng vẫn đều đều:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-17-diem-dung-tiep-theo.html.]

“Quý khách thể chọn… theo cảm giác của .”

Cố Hề Lịch rút một xấp năm mươi tinh tệ đặt xuống bàn. Giá trị đó ngang bằng cả căn suite cao cấp nhất khách sạn.

Tiếng tinh tệ chạm xuống mặt bàn khẽ vang, êm tai đến lạ. Nụ mặt nhân viên bỗng đông cứng, trong mắt lóe lên ánh sáng chỉ khi thấy tiền. Tay theo bản năng thò

Cố Hề Lịch khẽ ho một tiếng.

Nhân viên phục vụ lập tức giật , vội vàng rụt tay , quá vội vàng.

“Quý khách cũng , mỗi chiếc xe buýt đều điểm đến khác .”

Cố Hề Lịch gật đầu.

Dù đều là lĩnh vực vong linh, nhưng giữa các lĩnh vực cũng sự khác biệt, đến điều gì khác, chỉ riêng độ khó cũng khác .

Nhân viên phục vụ thận trọng : "Tài xế chắc chắn điểm dừng tiếp theo của ."

Cố Hề Lịch thấy dừng , kinh ngạc hỏi: "Hết ? Đây là bí mật, suy nghĩ một chút cũng đây là kiến thức cơ bản."

Nhân viên phục vụ định tiếp, Cố Hề Lịch ngắt lời: “Câu trả lời đáng tiền. Xem chẳng ‘ hết thứ’ như khoe. Thôi , lấy năm tinh tệ tiền boa lúc , và gọi cho một nhân viên ở đây lâu hơn .”

Nhân viên phục vụ luống cuống:

“Không, đừng như . quen nhiều tài xế, thể giúp quý khách dò hỏi, tìm chuyến xe phù hợp nhất.”

Cố Hề Lịch thẳng , nheo mắt: “Vấn đề là… thể tin ?”

Đến lúc , nhân viên phục vụ mới nhận đụng một cao thủ mặc cả. Số tinh tệ gần tay thể để vuột mất, buộc hé lộ thông tin quan trọng hơn:

“Xung quanh khu vực dịch vụ 564 hơn ba mươi điểm dừng. Trong đó ba điểm, mỗi xe buýt đến nơi, hành khách xuống đều đông nhất.”

Cố Hề Lịch đẩy về phía hai mươi lăm tinh tệ. Trước gương mặt điềm tĩnh như nước của cô, nhân viên phục vụ chẳng đoán nổi rốt cuộc cô thật sự bất ngờ sớm nắm rõ. Thậm chí đôi lúc còn hoài nghi, chăng cô hết cả . dù thế nào, đây vẫn chỉ là mẩu tin vô giá trị đối với khách hàng; lấy nốt phần thưởng còn , bắt buộc đào sâu hơn.

Cố Hề Lịch: " thông tin ."

Nhân viên phục vụ: Cô quả nhiên !!!

Cố Hề Lịch lấy năm tinh tệ, gom đủ ba mươi tinh tệ.

" tên của ba điểm dừng đó."

Tâm trạng của nhân viên phục vụ lúc rối như tơ vò. Anh hiểu rõ, khách rời khỏi khu vực dịch vụ 564 thì mười hết chín sẽ chẳng bao giờ , giao dịch đều là kiểu “một thôi”, cơ hội “cắt cổ” thì tranh thủ “cắt” đến tận cùng. Người đủ tiền ở phòng suite cao cấp vốn hiếm như buổi sớm, may mắn tóm một kẻ, há lý gì moi cho đến đồng cuối?

Thế nhưng, bán sạch những gì chỉ lấy sáu mươi tinh tệ thì quả thực là thua lỗ đến mức nghẹn họng. Cái giá đó xứng với công sức và nguy cơ của chút nào.

nếu im lặng, chỉ ba mươi tinh tệ trong tay — nghĩ thôi cũng thấy đau như đứt ruột.

Cố Hề Lịch: “Anh nên nghĩ thế , chỉ riêng cái tên của ba điểm dừng đó bán hai mươi tinh tệ, chẳng vẫn hời ?”

…Hời cái nỗi gì chứ.

Nhân viên phục vụ bực bội nuốt khan một ngụm, trong đầu tính tính , rốt cuộc vẫn thể cam tâm bán một mẩu thông tin quý giá như với cái giá rẻ bèo. Cùng lắm khi rời , sẽ âm thầm bàn bạc với những đồng nghiệp khác. Chỉ cần cả bọn cùng giữ mồm giữ miệng, ai hé răng thì khách bỏ thêm bao nhiêu tinh tệ cũng nộp đủ. Đem chia đều, khéo còn kiếm nhiều hơn gấp bội so với hiện tại.

Nhân viên phục vụ: “Xin , thật sự chỉ đến . Nếu quý khách còn yêu cầu nào khác…”

“Có chứ,” Cố Hề Lịch ngắt lời, giọng đều đều, “Tiền của mất.”

Nhân viên phục vụ khựng , “…A?”

cho rằng lợi dụng lúc mang đồ ăn đến, thò tay lấy ba mươi tinh tệ mà để bàn.” Nụ của Cố Hề Lịch đổi, giọng bình thản như đang kể một sự thật hiển nhiên. “Trong tình huống , thể khiếu nại với khách sạn… đúng ?”

Nhân viên phục vụ: "..."

Nhân viên phục vụ c.h.ế.t lặng chuỗi “chiêu thức” kỳ quái . Khi hét giá, thường gặp cảnh d.a.o kề cổ, lôi mắng mỏ, hoặc thậm chí là những lời uy h.i.ế.p tính mạng. khác — từng ai đe dọa đến công việc của .

Bị dọa đến tính mạng, sợ. đụng chạm đến miếng cơm manh áo… thì khiến tim đập loạn nhịp.

“Xin đừng bấm chuông…” Giọng run run, cố giữ nụ , “Quý khách khó quá . Tinh tệ rõ ràng là do quý khách tự nguyện đưa cho…”

“Không ,” Cố Hề Lịch thản nhiên ngắt lời, ánh mắt cong cong mà lạnh buốt, “ từng đưa.”

Một dòng chửi thầm nghẹn trong cổ họng, nhân viên phục vụ còn đường lùi, vội vàng cúi đầu thốt : “Công viên giải trí… bệnh viện bỏ hoang… quê hương bí ẩn…”

Nói xong một mạch, nhân viên phục vụ thở phào một , mồ hôi lấm tấm trán. Đến cả ba mươi tinh tệ còn bàn cũng dám chạm , chỉ thấy chúng nóng bỏng như than hồng. Chân tay lóng ngóng, vội vàng rút lui khỏi phòng, chỉ mong thoát khỏi tầm mắt của cô càng sớm càng .

--------------

Lời tác giả:

Nhân viên phục vụ: tạo nghiệp gì thế ?!!

quả nhiên quyết định về công viên giải trí, là một con quỷ! ha ha ha ha!

Loading...