[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 131: Thị Trấn Chuyện Lạ (8.1)

Cập nhật lúc: 2025-09-05 22:45:49
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực chất, nghỉ ngơi là để Ngô Linh lấy tinh thần. Khi thấy , cô cùng tiếp tục theo con đường dốc. Xuống đến chân dốc, họ trông thấy tấm biển lớn của một nhà trọ. Theo những gì Cố Hề Lịch tìm hiểu, trong thị trấn chỉ duy nhất một nhà trọ như thế. Không khó hiểu khi chiếc gối g.i.ế.c Lương Tín xuất hiện ở đây — bởi lẽ, đây chính là phạm vi thường lui tới. Hắn c.h.ế.t trong nhà trọ , thì dĩ nhiên linh hồn sẽ vất vưởng quanh đây.

Thực tế, dù nhiều câu chuyện ghi giấy nhắc rõ, nhưng mỗi “chuyện lạ” đều một phạm vi hoạt động riêng. Chẳng hạn, Mỹ nhân Hoa đào chỉ xuất hiện gốc cây đào, và chỉ săn những trai trẻ. Hoặc như Tiểu Nam, tuy năng lực nhập mộng, nhưng chỉ xâm nhập giấc mơ của những ai từng bước căn phòng của cô . Hơn nữa, khi còn sống, cô mất tứ chi; nên cả khi hóa thành quỷ hồn, tay chân vẫn vô dụng.

Cố Hề Lịch bắt đầu nghi ngờ, Tiểu Nam thực chất là một loại quỷ dựa nỗi sợ hãi để g.i.ế.c . Nếu trong lòng tồn tại sự kinh hoàng, năng lực của cô sẽ mất tác dụng. Ý tưởng khiến cô nhớ đến một cuốn phim cũ tên “Cổ Thi Làng Trên” (Mountain Ghost). Trong phim, nữ quỷ Sở Nhân Mỹ khả năng dùng nỗi sợ và ảo giác để g.i.ế.c : trong mắt nạn nhân, họ quỷ bóp cổ; nhưng trong mắt ngoài, họ đang tự siết cổ đến chết.

Tiểu Nam thể cũng vận hành theo nguyên lý tương tự. Khi dùng nỗi sợ vũ khí, việc cô tứ chi gần như trở thành chi tiết quan trọng.

Hơn nữa, chạm mặt, Cố Hề Lịch ngầm xác nhận một điều — Tiểu Nam chắc chắn tự sát. Với thể tàn phế, việc treo cổ để tự tử bất khả thi.

, Tiểu Nam c.h.ế.t do sát hại.

Đinh Lăng Vân nhắc khẽ: “Ông chủ, đến . Bọn trẻ với , nhà Thị trưởng dán câu đối đỏ, cột nhà sơn màu xanh lá cây. Chính là căn nhà phía .”

Ngôi nhà thoạt đặc trưng: một mặt tường phủ kín dây thường xuân, mát rượi ngay cả trong nắng gắt. Trước hiên, một ông lão tựa chiếc ghế cũ, miệng phì phèo tẩu thuốc lào. Mỗi kéo , lồng n.g.ự.c ông trồi lên nặng nề, chậm rãi nhả một luồng khói trắng đục, tan loãng trong khí như sương mỏng.

Trong tay ông còn cầm một chiếc túi vải đen nhỏ. Chỉ cần thoáng liếc, Cố Hề Lịch nhận : chắc bên trong là thuốc sợi hoặc vụn lá. Khi còn nhỏ, cô từng bán qua những thứ , rõ thứ thuốc là lựa chọn rẻ tiền và phổ biến thế nào. Trong khu vực an , ai cũng đủ tiền hút thuốc điếu. Vì thế, loại thuốc tưởng như thất truyền theo năm tháng trở nên thịnh hành nữa, nhờ sự khắc nghiệt của tận thế.

Thuốc lào tính gây nghiện mãn tính, hút thì khó dứt, nghiện sâu và nặng. Ông lão nhà cô ngày tuyệt nhiên đụng đến, ngay cả thuốc điếu cũng tránh xa. ngoài , đàn ông ở rìa khu vực an gần như ai cũng hút, thậm chí nhiều phụ nữ cũng . Người tin nó giúp giảm mệt nhọc, giữ đầu óc tỉnh táo, và quan trọng nhất là xoa dịu căng thẳng trong cuộc sống ngột ngạt.

Họ thường bảo: hít một thuốc, nhả vài vòng khói, phiền muộn cũng theo đó mà tiêu tan.

Lúc đây, ông lão mặt cũng đang say sưa tận hưởng khoái cảm — dáng vẻ như chẳng còn gì thể quấy nhiễu.

Sự xuất hiện của Cố Hề Lịch và hai trợ lý rõ ràng quấy rầy “niềm vui tiên cảnh” của lão già. Đôi mắt đục ngầu, phủ một lớp sương mù tuổi tác, khẽ mở quét qua ba .

Cố Hề Lịch lập tức cảm nhận ánh dừng lâu hơn — lạnh lẽo nhưng cũng như phần tò mò. Chỉ một thoáng, vị lão tiên nhắm mắt, như thể chẳng hề bận tâm.

Ông chẹp chẹp miệng, ngậm sâu tẩu thuốc, rít một dài. Trong làn khói trắng mờ quẩn quanh, giọng khàn đục vang lên chậm rãi:

“Muốn rời khỏi thị trấn … các ngươi tự tay một chiếc đèn lồng Khổng Minh. Nó sẽ chỉ đường cho các ngươi."

Ông ba họ đến đây để gì, và cũng họ hỏi gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-131-thi-tran-chuyen-la-8-1.html.]

Đinh Lăng Vân: "Làm thế nào để đèn lồng Khổng Minh?"

"Hừ..."

Vị lão tiên ngả ghế, chẳng mấy chốc vang lên tiếng ngáy đều đều.

Cố Hề Lịch một lời, sải bước đến mặt ông , dứt khoát giật phắt chiếc tẩu thuốc khỏi tay. Chiếc tẩu chẳng rõ từ chất liệu gì, nhưng đầu ngậm là một miếng ngọc bích trong suốt, sáng bóng.

Điều đó lên điều gì? Rất đơn giản — nó đắt.

Với những kẻ nghiện thuốc lào lâu năm, một chiếc tẩu còn quan trọng hơn cả chất lượng thuốc. Rượu ngon chẳng cũng cần rót trong ly pha lê ?

Ngay lập tức, vị lão tiên lật bật dậy khỏi ghế, động tác nhanh nhẹn đến mức còn vẻ lụ khụ của một ông già.

Quả nhiên, thứ chính là chí mạng đối với ông . Không tẩu, còn tiên thế nào nữa?

Cố Hề Lịch mỉm , giơ cao chiếc tẩu thuốc: “Ngài chính là Thị trưởng của thị trấn? Vậy sẽ biểu diễn cho ngài một trò ảo thuật — đập gãy tẩu thuốc!"

“Đừng, đừng!” Ánh mắt Thị trưởng dán chặt chiếc tẩu, giọng run rẩy. Ông vội vàng vẫy tay:

“Mau trả đây! Du khách các ngươi hỏi gì thì cứ từ từ, từng một. Ta già , còn sức như bọn trẻ. Đang yên đang lành, phiền đành, giờ còn cướp đồ..."

"Nói trọng điểm."

Cố Hề Lịch giơ cao chiếc tẩu thuốc, thái độ rõ ràng, chuyện phiếm với ông .

Thị trưởng: "..." Ông đầu hàng.

Thị trưởng: "Hãy tìm nhà họ Lê, những đèn lồng ở phố cổ."

Cố Hề Lịch hất tung chiếc tẩu lên . Thị trưởng bật dậy nhanh như chớp, động tác linh hoạt chẳng khác gì trai tráng, chụp lấy nâng niu như báu vật.

Cố Hề Lịch lạnh: " thấy cơ thể ngài cũng chẳng thua kém gì một trai trẻ !"

Thị trưởng tức giận đập sập cánh cửa, nhốt ba ở ngoài.

Loading...