Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 370

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:15:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hướng dẫn viên như chợt nhớ ra điều gì, cô ta giơ lên một túi vải đỏ được đặt sẵn trên ghế, mở ra và lấy từng nắm túi thơm nhỏ phát cho mọi người. Giọng cô ta rành rọt, có phần hào hứng:

"Đây là quà lưu niệm của Trại Hồ Điệp. Mọi người nhớ mang theo bên người nhé. Khi xuống Hồ Điệp Cốc, bướm sẽ bị hương thơm từ túi này thu hút và bay quanh bạn. Những bức ảnh trên mạng chụp cảnh bướm rợp trời chính là nhờ vào mùi hương từ túi thơm này đấy."

Vừa nói, cô ta vừa phát túi cho từng người. Khi đến chỗ Lê Tri, cô nhận một cái và đưa lên mũi ngửi thử. Mùi thơm quả thực rất nồng, thoảng qua đã đủ khiến người ta cảm thấy như bị bao trùm trong một loại hương mê hoặc nào đó.

Phía sau, giọng Hàn Văn Lâm vang lên khe khẽ: "Cứ như mấy cảnh trong Hoàn Châu Cách Cách ấy..."

Phát xong túi thơm, hướng dẫn viên trở lại đầu đoàn, tiếp tục giọng thuyết minh quen thuộc:

"Tiếp theo chúng ta sẽ tham quan Trại Hồ Điệp. Đây là khu du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng, được ví như chốn bồng lai giữa trần gian. Chắc mọi người cũng từng nghe qua rồi—có những du khách đến đây rồi chẳng nỡ rời đi nữa, cuối cùng chọn ở lại định cư luôn."

Cô ta liếc qua đoàn người, rồi mỉm cười tiếp tục:

Mộng Vân Thường

"Trại Hồ Điệp nép mình bên núi, phong cảnh hữu tình, nhịp sống chậm rãi, như thể thời gian cũng bị làm chậm lại. Trong trại còn có những cửa hàng trăm năm tuổi, nếu may mắn, mọi người có thể mua được vài món cổ vật hiếm có."

Ngừng một chút, giọng cô ta bỗng trở nên nghiêm nghị:

"Nhưng như tôi đã nhắc trước đó, nhiều khu vực quanh trại vẫn giữ nguyên trạng thái hoang sơ. Đặc biệt là dãy núi phía sau. Những nơi có biển ‘Cấm du khách vào’ thì đừng tự ý vượt qua. Năm nào cũng có người vì tò mò mà mất tích trong rừng, chẳng ai tìm thấy họ nữa. Không phải hù dọa đâu, chuyện thật cả đấy."

Xe khách bắt đầu chậm lại. Qua ô cửa kính, mọi người đã có thể nhìn thấy từng đàn bướm đang lượn lờ trong không khí, dập dờn như đang chào đón.

Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ, tươi cười nói: "Chuyến đi bảy ngày ăn ở trọn gói tại Trại Hồ Điệp chính thức bắt đầu với điểm đến đầu tiên là Hồ Điệp Cốc! Mọi người chuẩn bị xuống xe nhé!"

Chừng vài phút sau, xe dừng lại ở một bãi đậu rộng rãi nằm trong khu bảo tồn. Hơn bốn mươi hành khách lần lượt bước xuống, phần lớn đều tỏ ra phấn khích.

Lê Tri ngồi ở cuối xe, không vội vã. Cô nhìn qua cửa sổ quan sát địa hình xung quanh—bãi đậu xe được cải tạo giữa rừng núi, một lối đi bằng đá lát kéo dài vào sâu trong tán cây rậm rạp. Bên cạnh đó là tấm biển chỉ dẫn: "Lối vào Hồ Điệp Cốc".

"Quái lạ." Hứa Yến đứng cạnh cũng cau mày: "Không phải Hồ Điệp Cốc nằm trong trại sao?"

"Chắc họ muốn bảo tồn hệ sinh thái." Một giọng nam vang lên từ phía trước. Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt điển trai với nụ cười phong lưu quay đầu lại nhìn họ: "Các bạn cũng là người chơi đúng không?"

Anh ta vừa mở miệng, ánh nhìn của một vài cô gái lập tức đổ dồn về phía anh, nhưng Hứa Yến thì chẳng mảy may d.a.o động. Cô lạnh lùng chỉ về phía Lê Tri:

"Hỏi thừa. Không nhận ra cô ấy à?"

Người đàn ông thoáng sững lại, sau đó cười nhẹ: "Ai mà không biết đại lão Lê Tri chứ." Anh ta đưa tay ra, nụ cười đầy thiện chí: "Tôi là Diêu Lãng, gọi tôi là A Lãng cũng được."

Lê Tri bắt tay anh ta, gật đầu nhẹ: "Chào anh."

Ánh mắt Diêu Lãng chuyển sang Hứa Yến, tỏ ra thân thiện: "Còn chị đây tên gì nhỉ?"

Hứa Yến đáp cụt lủn: "Hứa Yến."

Diêu Lãng bật cười như thể đã quen với thái độ đó: "Lạnh lùng thật đấy." Nói xong anh ta quay sang Lê Tri gật đầu chào rồi đi trước.

Sau khi mọi người tập trung, hướng dẫn viên dẫn đoàn tiến vào Hồ Điệp Cốc. Lê Tri cố ý đi chậm lại. Ngay lập tức, một số người chơi khác cũng rút lui khỏi vị trí đầu đoàn để tụ tập quanh cô.

Trong hàng tỷ người chơi, lọt top 15 chẳng khác nào thần thánh sống. Ai mà chẳng muốn bám lấy một người như vậy trong phó bản sinh tử?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/370.html.]

Một người đàn ông lặng lẽ gật đầu chào cô—là Tiêu Thâm.

Lê Tri liếc qua, thầm đếm số lượng người chơi. Tính cả cô, lần này có mười người. Những người còn lại chắc chắn là NPC.

"Chị Tri Tri!! Trời ơi, em vào phó bản cùng chị Tri Tri thật này! Có phải em cứu cả thế giới kiếp trước không hả trời?!"

Một cô gái tóc xoăn chạy đến như bay, mắt long lanh, hai tay làm thành hình trái tim: "Em là Nhiếp Miểu! Chữ ‘Miểu’ có ba chấm nước, vì bố mẹ bảo mệnh em khuyết thủy. Em là fan cứng của chị! Chị ơi, em ôm chị một cái được không?! Em vui quá đi mất!"

Lê Tri hơi lùi lại một bước, mặt không đổi sắc: "...Ôm thì thôi đi."

Ngay sau đó, một giọng nam chen vào, nhã nhặn nhưng đầy ẩn ý: "Tri Tri, cô có nhận xét gì về phó bản lần này không? Tôi thấy cái đoạn hướng dẫn viên nói về tiên bướm có vẻ bất ổn. Cả chuyện đúc tượng vàng tôn thờ bướm nữa, giống kiểu tà thần hóa thân thì đúng hơn."

Lê Tri quay lại, bắt gặp ánh mắt của Diêu Lãng—không biết từ lúc nào đã lách vào đứng cạnh cô, còn Hàn Văn Lâm thì bị đẩy bật ra sau, mặt mày cau có lầm bầm: "Tên khó ưa..."

Lê Tri không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng tránh khỏi vòng vây của hai người rồi nhanh chân bước lên, nhập vào đoàn du khách phía trước.

Càng tiến gần vào sâu trong khu rừng, đàn bướm xuất hiện ngày một nhiều, đủ loại màu sắc, sà xuống vai người, đậu lên tóc, cảnh tượng đẹp đến mức ngỡ như ảo ảnh.

Sau khoảng mười phút đi bộ, phía trước hiện ra một khối đá lớn, ba chữ "Hồ Điệp Cốc" khắc sâu vào mặt đá rêu phong.

Hướng dẫn viên vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

"Khung cảnh này có thể gọi là ‘vạn điệp phi vũ’—hàng ngàn con bướm bay lượn như đang múa giữa trời."

Khung cảnh thực sự tráng lệ. Mỗi du khách đều được một đàn bướm vây quanh, tạo thành một khung hình sống động đến kỳ lạ.

Lê Tri đưa mắt tìm kiếm loại bướm mà hướng dẫn viên từng nhắc—Kim Sí Điệp. Đôi cánh ánh vàng của nó mỗi lần đập nhẹ lại tung ra lớp bụi phấn óng ánh, phản chiếu dưới nắng như rắc vàng giữa không trung.

Bất chợt, Lê Tri nhăn mặt, một tay đưa lên che miệng mũi, cơ thể loạng choạng như sắp ngã.

Hứa Yến lập tức lao tới, đỡ lấy cô: "Sao thế?"

Lê Tri lắc đầu, trán toát mồ hôi: "Không biết... Tự nhiên chóng mặt quá. Phấn bướm này... có độc không?"

"Không thấy gì cả." Hứa Yến nói, mắt cảnh giác nhìn quanh.

Diêu Lãng cũng lập tức bước tới, giọng trầm xuống: "Tri Tri, cô không sao chứ?"

Nhiếp Miểu hấp tấp chạy theo: "Chị Tri Tri, chị có bị dị ứng không? Có khi phấn bướm gây phản ứng đó!"

Lê Tri siết c.h.ặ.t t.a.y vịn vai Hứa Yến, nhíu mày: "Tôi không chắc... Nhưng cảm giác thật sự rất lạ."

Giọng cô trầm xuống, ánh mắt nặng trĩu: "Chúng ta rời khỏi đây trước đi."

 

 

 

Loading...