[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 97: Và Rồi Chẳng Còn Ai (15)
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:49:52
Lượt xem: 200
Khi ý thức quay trở lại, n.g.ự.c của Cố Sở vẫn cảm nhận được sự đè nén khó chịu.
Nhưng rất nhanh sau đó, mùi m.á.u tanh xộc vào mũi đã kích thích sự thèm ăn mạnh mẽ và bị kìm nén từ lâu của cô. Hai chiếc răng nanh đ.â.m thủng môi, mùi vị của m.á.u chính mình khiến đồng tử đỏ rực của cô lóe lên một khoảnh khắc bình tĩnh.
Cố Sở lập tức chuyển về huyết thống người bình thường, nhưng bây giờ, dù đã trở lại hình dạng con người, cảm giác đói cồn cào trong dạ dày vẫn còn, cổ họng khô khốc, cần gấp chất lỏng để làm dịu.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Cô cầm chai nước khoáng bên cạnh uống vài ngụm, nhưng lại lập tức vứt bỏ.
Thứ nhất là nước khoáng không thể giải quyết vấn đề của cô, thứ hai là trong hoàn cảnh này, những thứ đã mở ra và rời khỏi tầm mắt một thời gian không nên đưa vào miệng.
Lưu Liên đã chết!
Vết cắt dài khoảng mười mấy centimet trên đùi cô ả chính là nguồn gốc của mùi m.á.u tanh. Nhưng vết thương chí mạng không phải là vết cắt đó, mà là xương cổ bị bóp gãy, khuôn mặt đối phương sưng tím, là c.h.ế.t do ngạt thở.
Tuy nhiên, ngoài người này ra, những người khác đều ngủ say, không ai phát hiện ra cái c.h.ế.t của Lưu Liên. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Cố Sở bình tĩnh kiểm tra các manh mối còn lại trên người Lưu Liên, cô phát hiện ra Hàng Ma Xử dính máu, cả hai đầu của cây trượng đều khá nhọn và đều có vết máu.
Cố Sở quan sát cách ả ta nắm chặt cây trượng, mô phỏng lại tình huống lúc đó. Một đầu của cây trượng hướng về phía chính mình, người này rất có thể đã dùng đầu đó để giữ tỉnh táo, cắt vào đùi mình, nhưng đầu kia thì sao?
Lúc đó, phía sau cô ả chắc chắn còn một người nữa, bóp cổ ả ta, nên Lưu Liên có thể đã dùng Hàng Ma Xử đ.â.m ngược lại kẻ đó, tức là vết m.á.u ở đầu kia là của hung thủ.
Trong đầu Cố Sở đã mô phỏng đại khái cảnh tượng khi ấy, theo chiều dài cánh tay của Lưu Liên, vết thương trên người hung thủ có thể nằm ở phần trên cánh tay trái hoặc vai trái.
Đột nhiên, ánh mắt của Cố Sở trở nên sững sờ. Cô cầm lấy cánh tay trái của Lưu Liên, trên cổ tay có một vết bầm tím, dường như bị Vu Quảng bóp chặt rồi điên cuồng giãy giụa để lại. Nhưng dấu vết đó rất kỳ lạ.
Cố Sở đặt ngón tay của mình lên dấu vết đó, hành động này rất khó thực hiện từ phía sau Lưu Liên, nhưng nếu đứng đối diện với Lưu Liên thì có thể dễ dàng thực hiện. Điều này có nghĩa là người để lại dấu vết đó đứng đối diện với Lưu Liên, còn người g.i.ế.c cô ả đứng phía sau lưng.
Có hai kẻ g.i.ế.c người?
Không đúng, dấu vết này không giống như do người sống để lại. Cố Sở nhìn vết bầm tím này cảm thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, đây cũng là một khả năng sinh ra sau khi chuyển đổi huyết thống, có thể giải thích là cảm nhận về tà khí. Nhưng người làm Lưu Liên ngạt thở đến c.h.ế.t chắc chắn là người sống.
Cố Sở nhìn sang phía khác, nơi Giang Ngôn Ngôn đang nằm ngủ. Cô ấy nằm nghiêng, quay lưng lại với Cố Sở. Tư thế ngủ này đè lên phần cơ thể bên trái của cô nàng. Nếu người này là kẻ g.i.ế.c người, trong tình trạng bị thương bởi Hàng Ma Xử, tư thế ngủ này sẽ khiến cô ấy đau đớn vô cùng, và có thể gây hoại tử da xung quanh vết thương.
Cố Sở nhìn đối phương rất lâu, quần áo và chăn của cô ấy không có vết máu, biểu cảm khi ngủ rất thoải mái, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu đau đớn. Nếu cô gái này đang giả vờ, thì diễn xuất của Giang Ngôn Ngôn quá tốt rồi.
Sau một lúc lâu, Cố Sở rút lại ánh nhìn của mình. Từ đầu, người cô nghi ngờ nhất là người phụ nữ này, người không có bất kỳ mối liên hệ nào với lớp 12A7. Chẳng lẽ cô đã đoán sai, cô ấy thực sự không phải là kẻ g.i.ế.c người?
Cố Sở đứng dậy, trong phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng bước chân của cô, quá yên tĩnh. Cố Sở cầm một vật trang trí lên và ném mạnh xuống đất, nhưng mọi người vẫn không hề động đậy, dường như không bị tiếng ồn này làm phiền.
Cô đi về phía chỗ ngủ của nam, dùng mũi chân đá vào Vu Quảng và Uông Hải Đào, nhưng vẫn không có phản ứng.
Cố Sở nhớ lại ngày đầu tiên lên đảo, hầu hết mọi người đều đang ngủ, ngoại trừ cô và Vu Quảng, người đã rời khỏi phòng giữa chừng. Mỗi người đều ăn cùng một loại thức ăn, vậy làm thế nào để khiến mọi người trong phòng rơi vào giấc ngủ?
Cố Sở nhìn quanh, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở cánh quạt điều hòa trên trần nhà. Dường như cô đã đoán ra…
Cố Sở định trèo lên kiểm tra cánh quạt và lỗ thông gió, cũng muốn kiểm tra xem có vết thương nào trên vai trái của từng người khi họ còn đang ngủ. Nhưng trước khi cô hành động, tác dụng của thuốc đã bắt đầu giảm.
Điều này cũng bình thường, theo thời gian ngủ của mỗi người vào ngày đầu tiên, chỉ khoảng hai đến ba giờ, và không gian phòng khách lớn hơn, hiệu quả của thuốc sẽ thấp hơn.
Người tỉnh dậy đầu tiên là Nam Kha. Anh ta nhìn thấy Cố Sở đứng dưới lỗ thông gió của điều hòa trung tâm, và nhanh chóng phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Lưu Liên.
“Chuyện gì đã xảy ra!”
Rõ ràng “Lâm Mạt” là người tỉnh dậy đầu tiên, cô có nhìn thấy kẻ g.i.ế.c người không?
Sau Nam Kha là Sở Xuân Dân và Sở Hạ Tư, vì họ đều là độc giả, thể chất của họ vượt trội hơn người bình thường. Sau đó là Vu Quảng và Uông Hải Đào, một lúc sau, Giang Ngôn Ngôn mới tỉnh dậy. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Ah!”
Thấy xác c.h.ế.t bên cạnh mình, Giang Ngôn Ngôn hoảng sợ, hai tay chống xuống đất, loạng choạng bò ra khỏi giường.
Cố Sở quan sát hành động của cô ấy, không có chút chậm chạp nào. Nếu bị thương, dù muốn giả vờ cũng sẽ vô thức giảm lực ở vị trí bị thương, nhưng Giang Ngôn Ngôn không có.
“Sao lại có người c.h.ế.t nữa rồi!”
Vu Quảng phát điên, nắm tóc mình, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai!
Ngoài Lưu Liên đã chết, những người này vì vừa mới tỉnh dậy, đều ở vị trí trước khi ngủ, chỉ có Cố Sở đứng dưới lỗ thông gió của điều hòa trung tâm.
“Là cô đúng không! Khi chúng tôi đang ngủ, cô đã tỉnh dậy, là cô g.i.ế.c Lưu Liên, Tống Tổ Dân, Hàn Hiểu Na, đều là cô g.i.ế.c đúng không!”
Vu Quảng chỉ vào Cố Sở, lớn tiếng chất vấn.
Nhất định là “Lâm Mạt” đã g.i.ế.c Lưu Liên khi bọn họ đang ngủ.
Uông Hải Đào nghe lời của Vu Quảng, lặng lẽ bước ra xa.
Ban ngày, hắn đã trải nghiệm thủ đoạn của “Lâm Mạt”, đánh thì không thể thắng, buộc tội cô còn phải chịu rủi ro bị đánh.
“Lưu Liên ngủ ngay bên cạnh cô, cô muốn g.i.ế.c cô ấy dễ như trở bàn tay.”
Vu Quảng như nắm được điểm yếu của Cố Sở, hưng phấn nhìn về phía những người khác.
“Là cô ta, chắc chắn là cô ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-97-va-roi-chang-con-ai-15.html.]
Tuy nhiên, Sở Xuân Dân và những người khác đều nhìn gã như nhìn một kẻ ngốc, trong đó Nam Kha còn nhìn đối phương với ánh mắt đầy ghê tởm.
Vu Quảng rùng mình, gã đã làm gì khiến Nam Kha cảm thấy ghét bỏ như vậy?
Không biết rằng, anh đã nhìn thấy một đoạn ký ức thuộc về “Nam Kha”.
Trong ký ức đó, Vu Quảng đã ép buộc Lâm Sở Sở lên giường với mình, sau đó mối quan hệ của họ bị bạn gái chính thức của Vu Quảng là Hàn Hiểu Na phát hiện. Khoảng thời gian đó, Hàn Hiểu Na đi khắp nơi tuyên truyền rằng Lâm Sở Sở là kẻ thứ ba.
Cũng không biết Vu Quảng đã làm thế nào để dỗ dành được Hàn Hiểu Na, sau đó tin đồn lại thay đổi. Lâm Sở Sở không chỉ đơn giản là kẻ thứ ba, gia cảnh không tốt, để có tiền học phí và sinh hoạt phí, người này đã “làm thêm” bên ngoài. Vu Quảng chỉ là một trong những khách hàng của cô bé.
Trong tin đồn, Lâm Sở Sở bị miêu tả là một kẻ hèn hạ, sẵn sàng bán rẻ mọi thứ vì tiền, đám nữ sinh thì khinh thường, tụi con trai thì thường xuyên trêu chọc cô bé, hỏi em ấy bán thân bao nhiêu tiền.
Và “Nam Kha” là người đã chứng kiến nguyên nhân và quá trình của sự việc, nhưng không đứng ra nói giúp Lâm Sở Sở.
Bởi vì “anh ta” nghĩ rằng, một người con gái đã bị cha ruột của mình làm nhục, dù là tự nguyện hay bị ép buộc, thì bẩn chính là bẩn. Còn “anh ta” thích những thứ đẹp đẽ, nhưng không thích những thứ bẩn thỉu.
Đúng vậy, “Nam Kha” từng là người yêu thầm Lâm Sở Sở.
Đối với một người theo đuổi sự hoàn hảo, từng thích một cô gái như vậy là nỗi nhục của anh ta. Từ đó về sau, gu thẩm mỹ của anh ta cũng thay đổi, từ loại hình rực rỡ ban đầu chuyển sang các cô gái trong sáng và sạch sẽ như Giang Ngôn Ngôn.
Cha ruột của Lâm Sở Sở đã chết, nếu thực sự có người muốn trả thù cho Lâm Sở Sở, Nam Kha nghĩ, anh ta nhất định sẽ để Vu Quảng sống thêm một thời gian, để tên này trong thời gian đó chịu đựng sự sợ hãi và tra tấn, sau đó mới từ từ g.i.ế.c gã ta.
“Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì!”
Vu Quảng bị Nam Kha nhìn đến phát sợ, luôn cảm thấy bí mật sâu kín nhất của mình như bị anh ta nhìn thấu.
“So với Lâm Mạt, tôi nghi ngờ anh hơn.”
Nam Kha điều chỉnh ánh mắt của mình, anh đã từng dính BUG một lần, màn trình diễn xuất sắc của “Lâm Mạt” trước đó đã cho anh ta một số gợi ý.
“Bởi vì hận Lâm Mạt, nên g.i.ế.c Lưu Liên để đổ tội cho Lâm Mạt, suy đoán này cũng rất hợp lý phải không?”
Nam Kha tiến về phía Vu Quảng, đ.ấ.m mạnh vào mặt gã một cú, vừa vặn đối xứng với cú đ.ấ.m của Cố Sở ban ngày.
“Rõ ràng giây trước mọi người còn rất tỉnh táo, nhưng giây sau lại không kiểm soát được mà chìm vào giấc ngủ, ngày đầu tiên cũng vậy. Uông Hải Đào đã thừa nhận ngày đó anh có rời khỏi phòng. Bây giờ nghĩ lại, thực ra ngày đó mọi người ngủ say như vậy không hoàn toàn chỉ vì quá mệt mỏi, rất có thể là gặp phải vấn đề tương tự, có người đã cho cả đám uống thuốc ngủ, khiến tất cả mê man. Mà anh, người từng tự do hành động, là kẻ tình nghi lớn nhất!”
Những lời buộc tội của Nam Kha khiến Vu Quảng không thể chấp nhận nổi.
“Cô ta thì sao?! Hôm đó cô ta cũng không ngủ trong phòng, vừa rồi rõ ràng cũng là người tỉnh dậy sớm nhất, tại sao cô ta lại không đáng nghi!”
Vu Quảng ôm lấy khuôn mặt sưng vù của mình, vì bị đánh rụng vài chiếc răng, nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Bởi vì anh trông không giống người tốt!”
Nam Kha nói một cách chính đáng.
Thiết lập nhân vật vẫn còn chình ình ở đó, thích mọi thứ đẹp đẽ, Lâm Mạt trông đẹp hơn gã ta nhiều.
Nam Kha vung tay đánh người, thầm nghĩ phải tìm thêm vài lý do để đánh Vu Quảng trước khi tên này bị giết.
Vu Quảng không ngờ lại có thể có lời giải thích này, đối mặt với khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Kha, dám giận mà không dám nói.
Khoảnh khắc này, Nam Kha và Cố Sở đã hiểu nhau.
Cô ta / anh ta cũng rất biết diễn, với cả, cô ta / anh ta hẳn là biết rồi.
……
Đêm đầu tiên, du thuyền chìm, Tống Tổ Dân không thể bơi trở lại bờ, sống c.h.ế.t không rõ.
Trưa ngày thứ hai, Hàn Hiểu Na c.h.ế.t thảm trong phòng, lưỡi bị nghiền nát.
Đêm ngày thứ ba, Lưu Liên bị bóp cổ, c.h.ế.t ngạt.
Ba cái c.h.ế.t đầu tiên đều giống như mô tả trong bài đồng dao. Trong dự báo tử vong hôm nay, họ sẽ ra ngoài săn b.ắ.n và c.h.ế.t vì bẫy trên đảo.
Đáng nói là, hôm qua mọi người đã kiểm tra sơ bộ hòn đảo hoang này và không phát hiện bẫy thú nào. Hơn nữa, thức ăn dự trữ vẫn còn đủ nên bọn họ không cần đi săn bắn.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Biệt thự đột nhiên mất điện, trong tủ lạnh có một đống thực phẩm cần được bảo quản đông lạnh, không thể để lâu dài, phải nhanh chóng chế biến thành thức ăn chín. Tuy nhiên, vì không đủ gia vị, không thể thêm muối để tăng thời gian bảo quản.
Tủ đựng bột mì và gạo không biết từ khi nào đã bị chuột cắn thủng một lỗ nhỏ, một phần lương thực bên trong bị chuột ăn mất; phần còn lại có phân chuột, rõ ràng cũng không thể sử dụng.
Một mẻ bánh mì mà Cố Sở làm trước đó, dù được bảo quản kín, chỉ trong vài ngày đã bị mốc…
Tóm lại, dù là thực phẩm chưa chuẩn bị hay đã chuẩn bị, dưới những tình huống bất ngờ, đều không thể giúp cả đám sống sót đến khi bên ngoài phát hiện họ mất tích.
Giang Ngôn Ngôn đề nghị ra ngoài tìm một số rau dại và nấm, hôm qua khi tuần tra đảo hoang, cô nàng đã phát hiện không ít nguyên liệu ăn được.
Cố Sở liếc nhìn cô ấy, Giang Ngôn Ngôn đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Cô có chút không nhìn thấu người phụ nữ này.
Một nhóm người xuất phát, lần này, không ai đề nghị hành động riêng lẻ.
Bốn người biết bài hát, một kẻ đứng sau lên kế hoạch, và hai người không biết gì, rời khỏi biệt thự, tiến vào sâu trong rừng hoang, nơi sống c.h.ế.t chưa biết.