[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 95: Và Rồi Chẳng Còn Ai (13)
Cập nhật lúc: 2024-08-05 00:34:04
Lượt xem: 189
“Không phải tôi, tôi không có, cô ta nói bậy!”
Uông Hải Đào liên tục phủ nhận.
Vu Quảng che mặt, ánh mắt u ám nhìn đối phương, hắn cho rằng phủ nhận thì người khác sẽ tin sao? Nếu không phải hắn ta phản bội, làm sao “Lâm Mạt” biết gã rời khỏi phòng hôm qua, và làm sao lại đột nhiên nói về Lâm Sở Sở.
Những người khác trong phòng khách cũng vì sự việc xảy ra đột ngột này mà bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Bởi vì cái tên đột nhiên xuất hiện trong miệng “Lâm Mạt” rất xa lạ, dường như cô đang chia sẻ thông tin với họ thông qua đoạn bùng nổ vừa rồi.
Nhưng “Lâm Mạt” có đáng tin không? Đây có phải là sự dẫn dắt cố ý của cô không?
Trong 《 Mười vạn 》, đôi khi ngay cả mắt và tai của mình cũng không thể tin tưởng, huống chi là một độc giả chưa từng tiếp xúc trước đó.
Lâm Sở Sở?
Ánh mắt của Nam Kha trở nên âm trầm, anh ta nghĩ đến gợi ý thứ 2.
[Có người ghi nhớ tội lỗi trong quá khứ của bạn và đòi bạn trả món nợ này]
Vì gợi ý này, anh luôn nghĩ rằng tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả những nhân vật mà họ đóng vai, đều từng có một kẻ thù chung sẽ tìm cách trả thù họ. Dựa trên thân phận của hầu hết mọi người, người đó có thể là bạn học ở cùng trường trung học, thậm chí là cùng lớp.
Nhưng anh ta chỉ nhận được thiết lập của “Nam Kha” và một số ký ức cơ bản, không quen thuộc với quá khứ thời trung học.
Lâm Sở Sở là ai? Có phải là người từng bị họ làm tổn thương không?
Nhưng “Lâm Mạt” tìm thấy manh mối này từ đâu? Anh ta không tin rằng Uông Hải Đào tự nguyện nói với cô.
Ngoại trừ thời gian mọi người chia nhau đi tuần tra trên đảo hoang, hầu hết thời gian đều ở trong biệt thự, có người khác giám sát lẫn nhau.
Không đúng!
“Lâm Mạt” và họ vẫn có sự khác biệt.
Đồng tử của Nam Kha đột nhiên co lại, anh ta nhìn Cố Sở. Sự khác biệt lớn nhất giữa họ là tối qua Lâm Mạt có lẽ đã bị nhiều độc giả chọn làm hung thủ.
Có phải người bị chọn sẽ nhận được manh mối không?
“Cô nói bậy bạ gì vậy, tôi hoàn toàn không hiểu.”
Vu Quảng chỉ có thể phủ nhận.
“Lâm Sở Sở gì chứ, năm đó cô ấy không phải đã nhảy lầu c.h.ế.t rồi sao, có liên quan gì đến tôi. Lúc đó Uông Hải Đào còn học ở trường trung học số 7 bên cạnh, hoàn toàn không quen biết cô ấy, sao có thể liên quan? Tôi thấy hai người đúng là mất trí rồi.”
Vu Quảng dừng lại một lúc, tiếp tục nói.
“Hơn nữa, Uông Hải Đào nói tôi ra ngoài thì thật sự chứng minh tôi ra ngoài sao? Lúc đó tôi đã ngủ rồi, tôi còn nghi ngờ là cậu ta ra ngoài khi tôi ngủ đây này. Đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.”
“Tôi không có, tôi thật sự không nói gì, cô ta cố ý, Lâm Mạt cố ý muốn lừa chúng ta!”
Uông Hải Đào gần như bật khóc, hét lên khản cả giọng. Những chuyện đó, dù có bị đánh thành chó chết, hắn cũng không nói ra. Bây giờ thì tốt rồi, Vu Quảng lại tin lời “Lâm Mạt”, bắt đầu nội chiến với hắn ta. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Thấy bộ dạng của người này, Vu Quảng đột nhiên có chút không chắc chắn, chẳng lẽ thật sự là Uông Hải Đào không nói gì sao? Vậy “Lâm Mạt” làm sao biết được?
“Haha, bây giờ thì diễn kịch rồi.”
Cố Sở cười nhạo.
“Ai diễn kịch? Chúng ta rốt cuộc ai đang diễn kịch?”
Lúc này, sự phẫn nộ vì bị oan ức đã lấn át nỗi sợ hãi của Uông Hải Đào đối với Cố Sở, hắn chỉ vào Cố Sở và hỏi.
“Hừ.”
Cố Sở cười lạnh.
“Cũng trách tôi lúc đó không mang theo thiết bị ghi âm, không thể quay lại bộ mặt xấu xa của anh. Bây giờ anh nói gì, tôi cũng không có chứng cứ.”
Những lời này của cô gần như khiến Uông Hải Đào tức đến ngất xỉu, hắn cảm thấy bây giờ không có tuyết rơi vào tháng 6*, cũng không thể chứng minh sự trong sạch của mình với Vu Quảng.
<*Tháng 6 tuyết rơi, ắt có oan tình: Câu chuyện về án oan nàng Đậu Nga.>
“Tôi không có, tôi không có, tôi thật sự không có!”
Uông Hải Đào lại một lần nữa phủ nhận ba lần.
Cố Sở không tiếp tục để ý đến đối phương, mà nhìn về phía những người khác.
“Mày ở giữa chúng tao đúng không? Mày đến vì Lâm Sở Sở?” (đoạn này đang nói chuyện với hung thủ)
Cô nghiêm túc quan sát biểu cảm của từng người, đặc biệt là Giang Ngôn Ngôn, có lẽ là trực giác. Bởi vì trong tất cả mọi người ở đây, Uông Hải Đào và Tống Tổ Dân từng học ở trường trung học số 7, có quen biết Vu Quảng ngoài trường, có thể tiếp xúc với Lâm Sở Sở.
Còn Giang Ngôn Ngôn nhỏ hơn họ 3 tuổi, lúc tự giới thiệu nói bản thân luôn sống ở một thành phố khác, thì sao?
Cô ấy và Lâm Sở Sở có quan hệ gì?
Nếu người đứng sau là để trả thù cho Lâm Sở Sở, thì sự xuất hiện của Giang Ngôn Ngôn cũng chắc chắn liên quan đến Lâm Sở Sở.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối biểu cảm của cô nàng đều rất phù hợp với thân phận của mình.
Nghi ngờ, kinh ngạc, tò mò…
Không biết là thật hay là diễn.
“Tống Tổ Dân rõ ràng là huấn luyện viên bơi lội, nhưng không thể bơi đến bờ; Vu Quảng có thời gian g.i.ế.c Hiểu Na, nhưng động cơ g.i.ế.c người không đủ, anh ta rất có thể chỉ là người đầu tiên xuất hiện trong phòng của Hiểu Na đã bị sát hại. Kẻ g.i.ế.c người đã g.i.ế.c Hiểu Na, còn cắt lưỡi của cậu ấy, chắc chắn rất hận Hiểu Na…”
Nói đến người bạn thân bị c.h.ế.t thảm, Cố Sở lộ vẻ phẫn nộ.
“Mày đến để trả thù đúng không, tập hợp tất cả bọn tao lại với nhau, vì nghĩ rằng cả đám đều liên quan đến cái c.h.ế.t của Lâm Sở Sở. Đầu tiên là Tống Tổ Dân, sau đó là Hiểu Na, tất cả những người cô nghi ngờ đều phải chết, bọn tao—”
Cố Sở chỉ vào từng người một, cuối cùng chỉ vào mình.
“Bọn tao đều là mục tiêu trả thù của mày. Mày đã lên kế hoạch cho tất cả sự kiện tử vong của mọi người!”
“Tao sẽ không để mày đạt được mục đích đâu. Đừng để tao tìm thấy mày, đến lúc đó, tao nhất định sẽ báo thù cho Hiểu Na!”
Nói xong, Cố Sở với vẻ mặt u ám trở về phòng của mình, chỉ để lại những người khác nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-95-va-roi-chang-con-ai-13.html.]
Những manh mối cô có thể chia sẻ chỉ có bấy nhiêu, có hiểu được hay không thì tùy họ.
“Điên rồi, đúng là điên rồi.”
Uông Hải Đào và Vu Quảng nhìn bóng lưng của cô thì thầm, nhưng trong lòng lại có chút nặng nề.
Lời của “Lâm Mạt” có phải là thật không, vậy người tiếp theo phải c.h.ế.t là ai đây.
……
Trước 8 giờ tối, tất cả độc giả lại phải chọn một kẻ tình nghi mà mình nghi ngờ và viết lên giấy rồi đốt đi.
Cố Sở vẫn viết tên của mình, trong một phòng khác, Nam Kha sau khi do dự một lúc cũng đưa ra quyết định giống Cố Sở.
Còn về Sở Hạ Tư, cô ta vốn định viết tên hôm qua, nhưng kỳ lạ là khi cô ta muốn viết tên này, trên tờ giấy trắng lại không để lại dấu mực nào.
Chẳng lẽ đoán đúng rồi thì không cần tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ này sao?
Sở Hạ Tư cảm thấy không phải vậy, cô ta không dám thách thức hình phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Vì vậy, Sở Hạ Tư thử viết tên của một người khác, lần này tờ giấy trắng đã để lại dấu vết màu đen, nhưng sau khi đốt giấy, không có phần thưởng nào xuất hiện.
Bởi vì người đó không phải là hung thủ.
Sở Hạ Tư có chút khó xử, chẳng lẽ những ngày tiếp theo, bản thân phải luôn chịu rủi ro đoán sai hung thủ sao?
Sở Xuân Dân và Lưu Liên lần lượt viết tên của một người.
Giống như Sở Hạ Tư hôm qua, đoán đúng, mỗi người nhận được một phần thưởng.
Nhưng tâm trạng của Lưu Liên không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Tối hôm qua, “Lâm Mạt” và Vu Quảng đều nói mình nhìn thấy một xác c.h.ế.t thối rữa. Ban ngày, khi họ tuần tra đảo hoang trở về và trao đổi thông tin, Sở Xuân Dân cũng nói rằng cậu ta đã gặp ma. Ả và Nam Kha cùng hành động cũng thấy tình trạng kỳ lạ của Nam Kha, có thể thấy Nam Kha cũng đã nhìn thấy thứ đó. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Những người nhìn thấy ma này, hoặc là những người được chọn làm hung thủ, hoặc là những người đoán sai hung thủ.
Chỉ trừ cô ả và Sở Hạ Tư, nhưng không ngoài dự đoán, tối hôm qua Sở Hạ Tư chắc chắn đã đoán đúng hung thủ, cho nên sáng nay mới có thể lộ ra dáng vẻ bình tĩnh tự tin như vậy.
Điều này có nghĩa là, chỉ có bản thân ả, vừa đoán sai hung thủ, lại không bị trừng phạt.
Lưu Liên cảm thấy đây là một điềm xấu.
“Tôi nghĩ trước khi loại trừ được nghi ngờ của mỗi người, tất cả không nên ngủ riêng phòng nữa.”
Sau khi đốt giấy xong, Lưu Liên nói với những người bạn cũ vẫn đang ngồi trước bàn ăn.
“Hiện tại chúng ta đều ở hai người một phòng, nếu chỉ có một kẻ g.i.ế.c người, thì hắn có thể ra tay với người cùng phòng bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm. Trong những bộ phim kinh dị không phải đều diễn như vậy sao? Tách ra là chết, nên mọi người tụ lại một chỗ mới là an toàn nhất.”
Đề nghị của Lưu Liên nhận được sự đồng tình đầu tiên từ Uông Hải Đào và Vu Quảng.
Dù sao đi nữa, hiện tại giữa hai người đã có sự rạn nứt, hơn nữa nếu kẻ g.i.ế.c người thực sự nhắm vào Lâm Sở Sở, thì hai người họ là nguy hiểm nhất.
“Phòng khách rất rộng rãi, chúng ta hoàn toàn có thể trải giường và chăn ra khu đất trống ở đây.”
Lưu Liên hít một hơi sâu rồi nói.
Đây thực sự là một đề nghị không tồi, mọi người đều không có lý do để phản đối.
Mọi người trở về phòng thu dọn đồ đạc và tập trung lại phòng khách. Sau khi sắp xếp lại đơn giản bố cục trong phòng, hai khu đất trống đã được phân chia, lấy bàn trà hình chữ nhật làm ranh giới, nam ngủ ở phía gần cửa chính, nữ ngủ ở phía gần bếp.
Khi ngủ, cũng không tắt đèn chùm trong phòng khách.
Cố Sở theo thói quen lấy ra một chai nước khoáng chưa mở nắp, uống cùng một viên thuốc ngủ. Khi thuốc vào dạ dày, cô lại chuyển đổi huyết thống.
Lưu Liên nắm chặt pháp khí hộ thân nóng bỏng, thứ đó lại xuất hiện.
Cô ả nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người về phía Cổ Sở, không biết có phải do bản thân tưởng tượng hay không, mà pháp khí dường như càng ngày càng nóng.
Lúc này, thân thể mỗi người đều mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hưng phấn, căng thẳng không thể ngủ được.
Đêm nay, sẽ lại có thêm một người chết!
……
Nam Kha ngủ ở ngoài cùng, ở giữa là Vu Quảng và Uông Hải Đào, bên ngoài là Sở Xuân Dân.
Vốn dĩ anh ta đang quay lưng về phía Vu Quảng, nhưng bởi vì duy trì dáng nằm này quá lâu có chút mệt mỏi, giây tiếp theo, Nam Kha quay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt thối nát đang đối diện với mình.
Gần như khoảng cách giữa chóp mũi và chóp mũi!
Nam Kha giật lùi lại, dùng tay chống đỡ cơ thể, ngoài bản thân và cái xác thối rữa kia, dường như tất cả mọi người xung quanh đều biến mất.
Đây là ảo giác à?
Anh ta giữ bình tĩnh, một lần nữa cắn ngón tay chưa lành, nặn ra giọt m.á.u chấm lên trán cái xác thối, anh muốn xem rốt cuộc đây là thứ gì. Ngay giây tiếp theo, môi trường xung quanh đột ngột thay đổi, anh đã đến một nơi khác.
Đó là một hành lang hẹp, bẩn thỉu, không có cả một chiếc đèn nhỏ để chiếu sáng. Môi trường xung quanh ẩm ướt, tối tăm, còn mang theo mùi hôi thối khó tả của rác thải lên men.
Nam Kha bịt mũi, cảnh giác nhìn xung quanh.
Phía trên hành lang có tiếng động, anh ta do dự một lúc, từ từ đi lên, càng lên, âm thanh càng rõ ràng.
“Trốn cái gì mà trốn! Con khốn này,, mày cũng khốn nạn như con đàn bà kia!”
"Mau tới đây, đừng ép tao đánh mày, con điếm thúi, phát dục tốt như vậy, không phải là để quyến rũ đàn ông sao. Dù sao sớm muộn gì cũng bị người ta chơi, tại sao tao không được chạm vào mày?”
“Mẹ nó, mày dám cắn tao à, xem tao có g.i.ế.c c.h.ế.t mày không!”
Tiếng mắng chửi và tiếng kêu đau đớn lẫn lộn, Nam Kha cảm thấy mình đã đi nhầm vào một hiện trường cưỡng gian.
"Đừng mà, ba!"
Âm thanh cuối cùng khiến Nam Kha dựng tóc gáy.
Ba?