Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 92: Và Rồi Chẳng Còn Ai (10)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-04 11:47:43
Lượt xem: 199

Ngoài cửa ánh nắng chói chang!

Không đợi Cố Sở thích nghi với ánh sáng đột ngột, “tay” của cô đã bị kéo đi.

Cố Sở không thể kiểm soát cơ thể, dường như chỉ lơ lửng trên cơ thể đó. Vì vậy bàn tay bị nắm chặt thực chất không phải là của cô.

“Lâm Mạt, sắp đến giờ học rồi, cậu còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”

Một hình dáng hơi đầy đặn kéo cô chạy, quay đầu lại để lộ khuôn mặt quen thuộc nhưng trẻ trung hơn trước mặt cô.

Cố Sở sững sờ, đây là phiên bản hồi còn trẻ của Hàn Hiểu Na!

Cô nhận ra, lúc này mình đang nhập vào “Lâm Mạt” thực sự.

Cô cũng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh hiện giờ, đây là một hành lang, một bên là lớp học, một bên là lan can. Hình như cô bị kéo vào một ảo cảnh xưa cũ.

Cũng có thể không phải là ảo cảnh, mà là trong ký ức của “Lâm Mạt”. Vì là ký ức, nên cô chỉ có thể quan sát từ góc độ của người ngoài, không thể thay đổi hướng đi của ký ức này.

Hàn Hiểu Na và “Lâm Mạt” dừng lại trước lớp học có biển là lớp 12A, sau đó đứng thở hổn hển, nói với giáo viên đã đứng trên bục giảng.

“Thưa thầy, em và Lâm Mạt đi vệ sinh nên đến muộn.”

Giáo viên không nói gì nhiều, chỉ vẫy tay cầm phấn, cho hai người vào.

Trong đầu Cố Sở chỉ có một số thiết lập về “Lâm Mạt”, ký ức về thời trung học này khá xa lạ với cô. Còn lúc này cô đang ở trên thân thể của Lâm Mạt, không thể rời đi, giống như thực sự nhập vào thân phận của Lâm Mạt, tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.

Hai người là bạn cùng bàn, ánh mắt của Cố Sở lướt qua lớp học, bây giờ đã bắt đầu học rồi, ngoài hai người họ ra, trong lớp còn ba chỗ trống. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Ngoài ra, cô còn thấy vài khuôn mặt quen thuộc trong lớp, phiên bản còn trẻ của Nam Kha, Sở Xuân Dân và Lưu Liên.

Tống Tổ Dân, Uông Hải Đào và Giang Ngôn Ngôn không phải là học sinh của lớp này. Giang Ngôn Ngôn còn nhỏ hơn họ ba tuổi, có lẽ đang học lớp 9, không cùng trường.

Chỉ là cô không thấy Vu Quang và Sở Hạ Tư, điều này có nghĩa, hai người đó là hai trong ba học sinh đến muộn.

Vậy học sinh đến muộn còn lại là ai?

Cố Sở nghĩ rằng, ký ức bị mất về thời trung học này có lẽ liên quan đến việc họ lần lượt tử vong.

“Đồ khốn.”

Không đợi Cố Sở suy nghĩ lâu, Hàn Hiểu Na bên cạnh cô đã phát ra một tiếng chửi rủa.

Cô cầm một cây bút, đầu bút đã đ.â.m xuyên qua cuốn sách trong tay, ánh mắt đầy oán hận nhìn vào mấy chỗ trống, không biết đang chửi ai.

Vì ba chỗ trống đó quá gần nhau, hai chỗ là bạn cùng bàn, còn một chỗ ở ngay trước hai chỗ trống đó.

“Hiểu Na, cậu và Vu Quảng vẫn ổn chứ?”

“Lâm Mạt” mở miệng.

Cố Sở mặc dù cảm thấy nhìn một người có khuôn mặt giống mình, giọng nói giống mình, tựa như một bản sao không thể kiểm soát của mình đang mở miệng nói chuyện. Tuy cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng để có được manh mối, cô chỉ có thể quan sát kỹ mọi biểu cảm và chi tiết của họ.

“Đừng nhắc đến cái tên đó với mình!”

Hàn Hiểu Na dường như rất tức giận, nhưng giọng nói của cô ta đã thu hút sự chú ý của giáo viên, Hàn Hiểu Na chỉ có thể nén giận, chuyển sang viết giấy note.

[Mình nghi ngờ Vu Quảng ngoại tình]

Hàn Hiểu Na viết trên giấy, nhiều nét bút đã làm rách tờ giấy, đủ để thấy sự tức giận của đối phương.

[Không thể nào, cậu nghi ngờ Vu Quang với ai]

“Lâm Mạt” nhìn thấy chữ trên giấy liền nhanh chóng viết một câu, sau đó đưa giấy trở lại.

[Mình vẫn chưa biết, nhưng mình cảm thấy anh ấy chắc chắn đang giấu điều gì đó. Đừng để mình biết con nhỏ đó là ai, nếu không,mình nhất định sẽ khiến cô ta đẹp mặt.]

Tính cách của Hàn Hiểu Na rất nóng nảy, đồ của cô ta thậm chí không cho bạn thân nhất chạm vào, huống chi là bạn trai.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên một giọng nói lười biếng.

“Báo cáo!”

Đó là phiên bản trẻ của Vu Quảng.

Lúc này, Vu Quang trông khá đẹp trai, không có vẻ nhờn nhợt của vài năm sau khi bước vào xã hội, nhưng Cố Sở không đánh giá cao vẻ ngoài của gã. Ngược lại, cô cảm thấy dáng vẻ hiện tại của gã ta, với hai tay đút túi quần, đứng không đứng đàng hoàng, tự cho mình là đẹp trai, cực kỳ  đáng ghét.

Trong giai đoạn nửa cuối lớp 12, giáo viên chủ yếu tập trung vào những học sinh có thành tích tốt và những học sinh muốn học, những người không thích học như Vu Quảng đã bị bỏ rơi từ lâu.

Ông cũng không làm khó Vu Quảng, gật đầu cho phép vào.

Khoảng nửa phút sau, hai nữ sinh đến muộn khác cũng lần lượt đến.

Một người là Sở Hạ Tư, người kia có vẻ ngoài hơi lạ.

Đó là một cô gái rất kinh diễm, mặc dù dùng từ này để miêu tả một nữ sinh ở độ tuổi này có vẻ không thích hợp, nhưng Cố Sở thực sự không nghĩ ra từ nào khác.

Cô bé phát triển rất tốt, bộ đồng phục rộng thùng thình cũng không che giấu được đường cong cơ thể đầy đặn. Khuôn mặt cũng là khuôn mặt mà nhiều người nổi tiếng trên mạng theo đuổi: mặt hình trái xoan, mũi cao, đôi mắt hồ ly sắc sảo, khi ánh mắt chuyển động, mang theo cảm giác quyến rũ tự nhiên.

Cố Sở có thể nhận ra, các đường nét trên khuôn mặt của nữ sinh này đều là tự nhiên, không phải do phẫu thuật thẩm mỹ.

Thực ra cô bé ăn mặc rất giản dị, bộ đồng phục xấu xí, buộc tóc đuôi ngựa cao. Không giống như một số cô gái thích làm đẹp sẽ tạo kiểu tóc cầu kỳ, em chỉ buộc tất cả tóc ra sau, không để lại một sợi tóc nhỏ nào. Đây là kiểu tóc ngoan ngoãn mà các bậc phụ huynh thích nhất cho con cái.

Nhưng không may, em ấy có một khuôn mặt quá quyến rũ, dù ăn mặc đơn giản như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy có chút xa cách. Đây là một loại vẻ ngoài rất dễ khiến người khác nói xấu sau lưng.

Dường như em có chút trầm lặng, khi đi bộ thì khom lưng cúi đầu, cố ý muốn che giấu vóc dáng và diện mạo của mình. 

Ngay khi hai cô gái này bước vào, Hàn Hiểu Na càng tức giận hơn, bằng chứng là cây bút màu nước mà cô ta đang cầm trong tay, nếu không phải chất lượng tốt thì có lẽ đã bị bẻ gãy rồi.  <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>

Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, không đợi Cố Sở phản ứng lại, cô đã xuất hiện trong một môi trường khác.

 “Lâm Mạt, mình biết con nhỏ lẳng lơ dụ dỗ Vu Quảng là ai rồi, hôm nay cậu đi cùng mình bắt gian nhé!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-92-va-roi-chang-con-ai-10.html.]

Hàn Hiểu Na tức giận xông vào lớp học, không để ý đến mấy bạn học khác đang nghỉ trưa trong lớp, kéo tay Lâm Mạt chạy ra ngoài lớp học.

Cố Sở nhập vào thân thể của Lâm Mạt, cùng với họ băng qua hành lang, chạy xuống tầng dưới, sau đó lại băng qua nửa sân vận động, đến một kho nhỏ chuyên để lưu trữ dụng cụ thể thao. 

Cửa kho đóng chặt, Hàn Hiểu Na lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa, run rẩy mở cửa, rồi hùng hổ xông vào trong.

Hai người vốn đang ôm nhau trong phòng nghe thấy tiếng động vội vàng tách ra, nhưng vẫn để cho Lâm Mạt cùng Hàn Hiểu Na, cùng với Cố Sở đang bám vào người Lâm Mạt bắt được cảnh tượng kia.

Là Vu Quảng và nữ sinh xinh đẹp kia, Cố Sở còn không biết tên cô bé là gì.

“Lâm Sở Sở, mày còn biết xấu hổ không vậy?”

Hàn Hiểu Na lao tới, kéo Vu Quảng ra, tát cô gái bên cạnh gã một cái!

“Hàn Hiểu Na, cô bị điên à, chúng tôi không có gì cả. Vừa rồi sắp xếp lại dụng cụ, Lâm Sở Sở đứng không vững nên tôi đỡ cô ấy một chút.”

Vu Quảng tức giận kéo Hàn Hiểu Na ra, trong mắt có chút không kiên nhẫn.

Gã khá thích Hàn Hiểu Na, dù sao thì cô ta cũng xinh đẹp, tính cách cũng đủ mạnh mẽ. Nhưng thời gian trôi qua, gã nhận ra rằng tính cách quá mạnh mẽ đôi khi khiến người ta không chịu nổi. Vu Quảng không phải là người an phận, trước Hàn Hiểu Na, cũng đã có vài bạn gái, có người trong trường, cũng có người ngoài trường

Giáo viên và phụ huynh đều không biết, Vu Quảng thậm chí còn cùng đám côn đồ kết giao ngoài trường đi chơi gái. Nhưng mà thử vài lần, gã luôn cảm thấy đám đàn bà đó không tốt bằng nữ sinh trong trắng trong trường học.

"Anh cho rằng tôi là kẻ ngốc à, tin vào lời nói nhảm của anh. Tôi đã nhận ra anh có gì đó không ổn từ lâu rồi. Hóa ra là anh bị con khốn này quyến rũ. Tại sao? Là vì cô ta có bộ n.g.ự.c lớn hơn tôi, vẻ ngoài đẹp hơn, nên anh muốn chia tay tôi rồi tán tỉnh nó chứ gì?”

Nói rồi, Hàn Hiểu Na lại điên cuồng vung tay hai lần về phía cô gái kia, giật một nắm tóc của em ấy. Khi Vu Quảng kéo cô ta ra, Hàn Hiểu Na còn đá vào bụng cô bé một cái, khiến em ngã xuống. May mà bên dưới là đệm, nên cũng không đau lắm.

Từ đầu đến cuối, đối phương không nói một lời nào, lúc này cũng chỉ ôm bụng, ôm mặt, trông như sẵn sàng chịu đòn chịu mắng.

“Không chia tay, anh thích em, sao anh có thể chia tay với em được chứ.” 

Vu Quảng nhịn không nổi sự khó chịu, liếc nhìn Lâm Sở Sở đang co ro trên tấm đệm, sau đó kéo Hàn Hiểu Na rời khỏi nhà kho hàng. 

Một người chửi rủa, một người dỗ dành bằng lời lẽ ngọt ngào, dần dần đi xa. Lúc này trong kho chỉ còn lại Lâm Mạt và Lâm Sở Sở.

Hàn Hiểu Na không hề nương tay, cú đá của cô ta đập thẳng vào bụng của Lâm Sở Sở, chắc chắn sẽ để lại một vết bầm không nhỏ. Lâm Sở Sở không kêu đau, chỉ cắn răng, ôm bụng, cố gắng đứng dậy một cách khó khăn.

Khuôn mặt cô bé cực kỳ tái nhợt, trán còn lấm tấm mồ hôi, trông thật đáng thương.

“Mình nghĩ rằng…”

Lâm Mạt lên tiếng.

“Con gái vẫn nên giữ chút thể diện chứ.”

Câu nói này khiến Lâm Sở Sở, người vừa cố gắng ngồi dậy, lại một lần nữa ngã ngồi xuống đệm. Lâm Mạt theo phản xạ đưa tay ra muốn đỡ, nhưng nhanh chóng dừng lại giữa chừng, vì cô gái trước mặt đã cướp bạn trai của bạn thân cô. 

Mặc dù cô luôn nghĩ rằng Vu Quảng không phải là người tốt, cái gọi là dụ dỗ vẫn cần được kiểm chứng, hai người có tình cảm với nhau, khả năng họ cấu kết với nhau có vẻ lớn hơn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Nhưng điều này cũng không thể xóa bỏ lỗi lầm của Lâm Sở Sở, đặc biệt là khi họ đã làm tổn thương người bạn thân nhất của cô. Lâm Mạt lại lườm đối phương một cái, rồi quay người rời khỏi kho.

……

“Đừng đến đây! Đừng đến đây! Ma! Ma!”

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Tiếng khóc thét của Vu Quảng đánh thức ý thức của Cố Sở, cảnh tượng trước mắt lại là cảnh cô đẩy cửa phòng. Lần này Cố Sở mở cửa, nhìn thấy hành lang của biệt thự.

Ánh sáng khá mờ, Vu Quảng ngồi trên đất, tay chân chạm sàn, mặt hướng về cửa phòng, nhưng cơ thể lại lùi về phía sau, dường như có thứ gì đó kinh khủng xuất hiện trong phòng.

Khi Cố Sở đẩy cửa, anh em Sở Xuân Dân và Sở Hạ Tư trong phòng khách cũng nghe thấy động tĩnh và đi tới.

“Có chuyện gì vậy?”

Hai phòng ngủ phụ cách nhau rất gần, cửa phòng chỉ cách một bức tường. Vì vậy biểu cảm của Vu Quảng rất dễ khiến người ta hiểu lầm rằng gã đang sợ hãi Cố Sở đứng ở cửa.

Sở Xuân Dân và Sở Hạ Tư đứng cách vài bước, cảnh giác nhìn Cố Sở.

“Mình nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài thì thấy anh ta như vậy, còn luôn miệng nói có ma, đừng đến gần.”

Cố Sở giải thích vài câu, cô đoán rằng Vu Quảng cũng giống như cô, đều nhìn thấy bạn cùng phòng biến thành xác chết, nhưng kỳ lạ là chỉ có cô bị kéo vào ký ức xưa.

Có thể đây là đặc quyền của người đọc.

Phỏng đoán của cô có thể đã đúng, manh mối ẩn giấu sau nguy cơ. Người bị chọn làm đối tượng nghi ngờ có cơ hội nhận được nhiều manh mối hơn, càng nhận được nhiều manh mối, càng gần tới đáp án của câu đố, càng an toàn hơn.

Hai đoạn ký ức mà cô vừa nhận được chắc chắn rất quan trọng.

“Không thể nào, trên đời làm gì có ma chứ?”

Sở Xuân Dân và Sở Hạ Tư nhìn nhau, trên mặt đầy nghi ngờ, nhanh chóng bước vào phòng của Vu Quảng.

Thực ra trong lòng hai người đều có chút nôn nóng tính cả ngày đầu tiên rơi xuống nước, đây đã là ngày thứ hai, họ đều nóng lòng muốn tìm ra manh mối.

Cố Sở không nói trong phòng mình cũng có một người, chỉ đi theo hai người vào phòng của Vu Quảng.

Uông Hải Đào nằm ngủ say trên giường, ngoài hắn ra, trong phòng không tìm thấy người hay ma thứ hai.

Có lẽ sự xuất hiện của ba người đã khiến Vu Quảng can đảm hơn, gã run rẩy đi theo vào, khi nhìn thấy Uông Hải Đào đang nằm trên giường thì kinh ngạc kêu lên.

“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng là trưa nay…”

Nói đến một nửa, gã che miệng lại.

Rõ ràng là trưa nay gã đã mơ hồ nhìn thấy t.h.i t.h.ể thối rữa này, khi nhìn kỹ lại lần nữa, Hàn Hiểu Na đã trở thành xác chết. Gã tưởng lần này Uông Hải Đào cũng c.h.ế.t rồi, nhưng rõ ràng Uông Hải Đào vẫn còn sống.

Vu Quảng bắt đầu nghi ngờ mắt mình, cũng nghi ngờ mọi thứ xung quanh.

Nhưng…

Tại sao t.h.i t.h.ể này luôn mang lại cho gã cảm giác quen thuộc?

Vu Quảng lắc đầu, cảm thấy mình có thể đã phát điên.

 

Loading...