Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 87: Và Rồi Chẳng Còn Ai (5)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:17:34
Lượt xem: 200

“Ngủ đi.”

Nam Kha và Giang Ngôn Ngôn cùng trở về phòng ngủ, anh ta thay bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn trong phòng, rất tự nhiên nằm trên chiếc giường rộng lớn. 

Phòng ngủ chính khác với phòng dành cho khách, chỉ có một chiếc giường lớn rộng hơn hai mét. Với thân phận là bạn trai bạn gái, rõ ràng không thể để cô ấy xuống phòng khách ngủ cùng Lưu Liên xa lạ.

Trong phòng ngủ cũng có sẵn quần áo chuẩn bị theo sở thích và kích thước của hai người, Giang Ngôn Ngôn cũng thay đồ ngủ trong phòng tắm. Để không vi phạm thiết lập nhân vật, hai người chắc chắn cần ngủ trên cùng một chiếc giường.

Dù Giang Ngôn Ngôn thực sự là NPC, Nam Kha cũng sẽ không lợi dụng thân phận này làm gì cô ấy, hơn nữa bây giờ cô ấy là bạn hay thù chưa rõ, anh ta chỉ đóng vai một người tình chu đáo. Nếu Giang Ngôn Ngôn là độc giả, cô ấy tự nhiên cũng sẽ biết phải đóng tốt vai nhân vật này.

“Trước khi ngủ, anh sẽ giúp em thay băng vô trùng trên tay.” Nam Kha với thân phận bạn trai nhẹ nhàng dặn dò Giang Ngôn Ngôn, sau khi xác định cơ thể cô ấy không có gì khó chịu khác, Nam Kha nhắm mắt lại, trông như mệt mỏi sắp ngủ ngay.

Sau khi anh ta nhắm mắt lại, Giang Ngôn Ngôn rời khỏi bàn trang điểm, lên giường từ phía bên kia. Có lẽ để chiều lòng chủ nhân, đệm giường trong phòng ngủ chính rất mềm, dù Giang Ngôn Ngôn di chuyển rất nhẹ nhàng, Nam Kha vẫn cảm nhận được một chút lún xuống ở bên cạnh. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Mặc dù hai người là người yêu và thường rất thân mật, nhưng khi ngủ để thoải mái, họ ít khi ôm nhau ngủ. Ví dụ như bây giờ, vì giường đủ rộng, Giang Ngôn Ngôn nằm cách bạn trai mình hai ba nắm đấm, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng thở đều đều.

Cơ thể của Nam Kha rất mệt mỏi, nhưng não lại hoạt động không ngừng, suy nghĩ về câu thứ hai trong bài đồng dao

Theo mô tả, người c.h.ế.t thứ hai có khả năng cao sẽ c.h.ế.t trong giấc ngủ. Nếu không ngủ vào ban đêm, liệu có thể tránh được cái c.h.ế.t không?

Anh ta nghĩ, có lẽ bây giờ bản thân nên ngủ bù, để có thể tỉnh táo qua đêm sau.

Nhưng mơ hồ, Nam Kha lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này, từ lỗ thông gió của điều hòa trung tâm trên trần phòng xuất hiện một làn khói trắng nhạt, Nam Kha nhắm mắt, vô thức hít vào không ít.

Lông mày của anh ta dần dần giãn ra, hơi thở trở nên đều đặn và sâu hơi.

Không chỉ phòng ngủ chính, toàn bộ biệt thự cũng vậy, ngoại trừ phòng khách.

……

“Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, du thuyền là do Nam Kha cung cấp, chuyến du lịch lần này cũng do thằng đó sắp xếp. Gia đình của Tống Tổ Dân muốn gây chuyện, cũng nên đi tìm nó, chứ không phải chúng ta.”

Vu Quảng và Uông Hải Đào tắm rửa qua loa, sau đó ngồi trên giường của mình, đối diện nhau, nghiêm túc trao đổi.

Vu Quảng bây giờ đang đối chất với Uông Hải Đào, cả hai đều sợ khi trở về bờ, bị nhà họ Tống tìm rắc rối.

Dù sao thì người cũng là do họ dẫn lên thuyền.

“Nhà họ Nam có tiền, bồi thường cho họ vài triệu cũng như chúng ta tiêu vài trăm nghìn ăn tối thôi. Đào Tử, chuyện này cậu phải đứng về phía tôi, đừng nghĩ đẩy hết mọi chuyện lên tôi.”

Khi nói câu này, biểu cảm của Vu Quảng rất hung dữ, ánh mắt đã mang theo sự đe dọa.

“Tôi biết phải làm gì!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-87-va-roi-chang-con-ai-5.html.]

Uông Hải Đào nói một cách u ám, mặc dù đây là một tai nạn, nhưng gia đình Tống Tổ Dân sẽ không bỏ qua, chắc chắn phải tìm một người chịu trách nhiệm.

Người đầu tiên mà họ nghĩ đến chắc chắn là Vu Quảng, người đã rủ rê Tống Tổ Dân đi cùng, nhưng Vu Quảng không muốn chịu trách nhiệm, nên chỉ có thể đổ lỗi cho người tổ chức Nam Kha. Mặc dù Nam Kha hoàn toàn không mời Tống Tổ Dân và hắn Bọn họ hoàn toàn là do Vu Quảng muốn khoe khoang, mặt dày dẫn đến.

Nhưng những chuyện như thế này trong thực tế cũng thường xảy ra mà đúng không? Trên đường không may ngã c.h.ế.t thì kiện đường bộ, khi ăn ở nhà hàng, trẻ em vì không được trông coi cẩn thận mà ngã đập đầu cũng kiện nhà hàng…

Tóm lại, xảy ra chuyện ở đâu, chủ nơi đó phải chịu trách nhiệm.

Vu Quảng chấp nhận lý lẽ sai trái này, mặc dù không phải Nam Kha mời đến, nhưng khi hai người lên thuyền, Nam Kha cũng không ngăn cản. Nếu đã vậy, anh ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Uông Hải Đào trong lòng cũng đồng ý với cách nói của Vu Quảng, thêm vào đó hắn còn có lý do không thể không hợp tác với đối phương, vì họ nắm giữ bí mật của nhau.

“Anh cũng đừng lấy chuyện đó ra đe dọa tôi, chuyện đó anh cũng có lỗi. Nếu khai ra tôi, anh cũng không thoát được.”

Nói xong, Uông Hải Đào nằm xuống giường, dùng chăn che kín người.

Vu Quảng bị mắng một câu, sắc mặt có chút khó coi, nhưng dù sao cũng đã thuyết phục được Uông Hải Đào cùng gã thống nhất lời nói, đến lúc đó cũng có thể giải thích với gia đình Tống Tổ Dân.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

“Không nhắc nữa, không nhắc nữa, sau này chúng ta, ai cũng không nhắc lại.”

Giọng của gã mềm mỏng hơn một chút, cũng nằm xuống giường của mình.

Dù là phòng dành cho khách, nhưng khi trang trí cũng chọn vật liệu và nội thất tốt nhất, Vu Quảng dùng tay vỗ vỗ đệm giường, cảm thấy chiếc giường này còn thoải mái hơn giường của khách sạn năm sao mà mình từng ở.

“Cậu nói xem, cuộc sống của những người giàu sao lại tốt như vậy. Cứ nhìn cái tên họ Nam kia xem, đ.â.m hỏng một chiếc du thuyền mà vẫn như không có chuyện gì. Trước khi lên thuyền, tôi đã tra thử rồi, cái du thuyền sang trọng như vậy ít nhất cũng phải bảy con số. Người bình thường cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Ánh mắt của Vu Quảng đầy ghen tị, Uông Hải Đào nằm trong chăn hừ một tiếng, giọng điệu cũng không vui vẻ gì. Hắn vẫn nhớ chuyện vừa rồi ở phòng khách Nam Kha làm mình mất mặt.

“Cậu nhìn người phụ nữ của thằng đó đi, da trắng mịn, dáng người cũng đẹp, nghe nói còn là sinh viên giỏi. Nếu không phải tên họ Nam có tiền, cô ta có thể để ý đến hắn sao. Phụ nữ thời nay, chỉ cần tiền, dù mày đối xử tốt với cô ta đến mấy, không có tiền thì cũng chẳng là cái thá gì.”

Vu Quảng khoanh tay sau đầu, nằm ngửa nhìn trần nhà, trong đầu nghĩ về mấy người phụ nữ trong biệt thự này. Gã cũng không tự nhìn lại bản thân mình, ngoài việc không có tiền, còn có điểm nào hơn Nam Kha; chỉ cảm thấy những người phụ nữ không để ý đến mình đều là vì chê gã không đủ giàu.

Giang Ngôn Ngôn chính là gương mặt mối tình đầu trong tưởng tượng của nhiều người đàn ông, trong sáng và dễ thương. Vu Quảng cảm thấy trong số những người phụ nữ mà gã đã gặp, chỉ có vẻ ngoài của Lâm Mạt mới có thể sánh ngang với Giang Ngôn Ngôn, nhưng tiếc là Lâm Mạt hoàn toàn không được tính là một người phụ nữ, cứ giữ khư khư khuôn mặt như một ni cô già trong chùa. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Bạn gái cũ Hàn Hiểu Na của gã, trong số những người bình thường cũng được coi là một cô gái xinh đẹp, nhưng khi đứng cạnh Giang Ngôn Ngôn, lập tức trở nên kém sắc hơn nhiều, chỉ có thân hình nóng bỏng là hơn một chút. Nhưng Vu Quảng đã ngủ với nhiều người, cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi, không thể so sánh với phụ nữ của người khác.

“Anh nói sau lưng thì được, đừng nhìn chằm chằm vào phụ nữ của người họ Nam trước mặt hắn ta.”

Uông Hải Đào ở trong chăn ấp úng nói, hắn còn nhớ rõ lực cổ tay của Nam Kha hôm nay. Hai người bọn họ, ai cũng đánh không lại người đàn ông kia.

“Ha ha.”

Vu Quảng cười cười, hiện tại gã đã sinh ra tâm lý căm ghét người giàu, còn có chút tinh trùng lên não.

Gã đưa tay thô lỗ gãi lấy thân dưới của mình, thấy Uông Hải Đào giống như sắp ngủ. Vu Quảng nhẹ nhàng xuống giường, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.

Không bao lâu sau khi gã rời khỏi phòng, một ít sương mù trắng tản ra từ quạt điều hòa trong phòng.

Loading...