[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 81: Ăn Quỷ
Cập nhật lúc: 2024-08-02 16:26:44
Lượt xem: 210
Lúc này, Bạch Ái Xuân không còn sợ hãi những điều chưa biết nữa.
Phòng rất tối, mắt không nhìn rõ được những thứ xung quanh, nhưng với căn nhà cũ mà mình đã sống mấy chục năm, ông ấy nhắm mắt cũng biết từng món đồ đặt ở đâu.
Ông còn nhớ khi mới được phân căn nhà này từ đơn vị, đứa lớn nhất còn đang học tiểu học, đứa con út mới chập chững biết đi. Vì cả hai vợ chồng đều phải đi làm, nên phải đón mẹ già từ quê lên trông con. Căn hộ hai phòng nhỏ xíu chứa sáu người, thật sự có chút chật chội, nhưng với điều kiện nhà ở lúc đó, có khoảng 60m vuông, lại có nhà vệ sinh riêng, đã là rất đàng hoàng rồi.
Cả gia đình sống trong căn phòng nhỏ này, chắc chắn có va chạm, nhưng nghĩ lại, cũng có nhiều kỷ niệm đẹp. Khi đứa út đến tuổi đi nhà trẻ, gia đình không cần mẹ già giúp nữa, thêm vào đó hai người con lớn ngày càng lớn, cần nhiều không gian hơn, Bạch Ái Xuân và vợ lén bàn nhau đưa mẹ già về quê, nhờ anh trai ở quê chăm sóc. Vì chuyện này, gia đình cũng từng không vui.
Trước đây, Bạch Ái Xuân chưa bao giờ nghĩ mình đã làm sai. Nhà ở quê rộng rãi, để mẹ già về quê dưỡng lão không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, ông ấy cũng đã đưa tiền dưỡng lão cho anh trai rồi. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì nguyên nhân này mà các con học theo, mọi thứ đều là nhân quả báo ứng.
“Quả báo, tất cả đều là quả báo!”
Bạch Ái Xuân kêu lên đau đớn, bàn tay thô ráp đập mạnh vào xe lăn, đập vào đôi chân teo tóp vì ít vận động.
Trong đôi mắt đẫm lệ, ông cụ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé từ trong bóng tối bước tới. Rõ ràng mắt mờ đến mức không nhìn rõ được vật xung quanh, nhưng lại có thể nhìn thấy cái bóng đó.
Tâm trí Bạch Ái Xuân mơ hồ trở về đêm khuya vài ngày trước.
Trước khi đi ngủ, ông lại thở dài một lần nữa.
Không lâu trước đây, họ đã kiểm tra sức khỏe cho các nhân viên đã nghỉ hưu, kết quả kiểm tra sức khỏe của Bạch Ái Xuân rất tệ, các chỉ số đều có vấn đề nghiêm trọng. Bác sĩ thậm chí không kê đơn thuốc mới, chỉ bảo ông ấy uống theo liều lượng cũ, rồi ăn uống bình thường, đừng để bản thân thiếu thốn.
Ý ngầm là, chẳng phải ông cụ không còn sống được bao lâu nữa sao.
Kết quả kiểm tra sức khỏe của Trác Phương tốt hơn Bạch Ái Xuân một chút, nhưng cũng có nhiều bệnh thường gặp ở người già, các loại thuốc không thể thiếu. Những năm qua, phần lớn lương hưu của hai người đều dành cho bệnh viện và nhà thuốc.
Kết quả kiểm tra sức khỏe vừa ra, tinh thần của Bạch Ái Xuân không tốt, thường xuyên thở dài, và càng lúc này, người già càng muốn con cái ở bên cạnh.
Đêm đó trước khi đi ngủ, ông cụ gọi điện cho ba đứa con, nói rằng kết quả kiểm tra sức khỏe không tốt, hy vọng các con có thể về nhà ăn một bữa cơm, ở bên cạnh mình.
Con trai cả nói rằng phải chăm sóc cháu, không thể rời đi. Con gái thì mắng bác sĩ đều là kẻ lừa đảo, chuyên phóng đại sự thật để kiếm thêm tiền thuốc men. Sau đó bảo ông đừng nghe lời bác sĩ, rồi cúp máy, rõ ràng cũng không muốn đến thăm ông.
Còn về đứa con trai thứ hai ở xa, Bạch Ái Xuân càng không hy vọng, thậm chí không gọi điện. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Ông sắp c.h.ế.t rồi, không một đứa con nào có thể đến bên cạnh, Bạch Ái Xuân suy nghĩ mãi không hiểu, tại sao mình sinh ba đứa con, mà không có đứa nào hiếu thảo.
Trước khi đi ngủ, vợ ông an ủi, nghe nói khu vực này sắp bị giải tỏa, đến lúc đó, dù con cái không muốn gặp họ, vì tiền giải tỏa, hai con dâu cũng sẽ thúc giục họ về. Nhưng tin giải tỏa đã truyền bao năm rồi, Bạch Ái Xuân lo lắng mình c.h.ế.t trước khi chờ được ngày đó.
Ông cụ đâu biết rằng, thực ra việc giải tỏa đã được quyết định, chỉ là đang thông báo theo từng đợt. Bởi vì hai vợ chồng già ít ra ngoài, nên không thấy thông báo dán ở bảng thông báo của cộng đồng.
Lúc đó, con trai thứ hai của họ vì biết trước thông tin từ bạn bè trong nước, đã lên máy bay, sắp về nước.
Nửa đêm hôm đó, khi vợ ông, Trác Phương, dậy đi vệ sinh, Bạch Ái Xuân vẫn trằn trọc, cho đến khi nghe thấy một tiếng động mạnh từ nhà vệ sinh.
Bạch Ái Xuân sợ hãi ngồi bật dậy, rồi bám vào các vật xung quanh, đứng dậy, lảo đảo đi đến nhà vệ sinh phát ra tiếng động.
Chân ông ấy không tốt, khi đến nơi, m.á.u từ sau đầu Trác Phương đã chảy đầy đất, còn chút hơi thở yếu ớt, cố mở một khe mắt, miệng mở ra đóng lại, dường như đang kêu cứu.
Bạch Ái Xuân sợ đến mức suýt không giữ được tay vịn, trong lúc hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của ông là đi đến phòng khách gọi điện thoại gọi xe cứu thương. Nhưng vừa quay người, một ý nghĩ kinh khủng nhưng đầy cám dỗ chiếm lấy đầu óc ông cụ.
Bác sĩ nói ông ấy sắp chết, con cái không tin, không muốn về, nhưng nếu thực sự có người c.h.ế.t thì sao?
Tất nhiên, người c.h.ế.t không phải là Bạch Ái Xuân, mà là vợ ông, người vô tình ngã. Như vậy, con cái có phải sẽ về chịu tang, và ông có thể gặp ba đứa con trước khi c.h.ế.t không?
Với suy nghĩ này, Bạch Ái Xuân quay người lại, nước mắt lưng tròng nhìn người bạn đời ngã trong vũng máu.
Bà ấy đã lớn tuổi như vậy, ngã nặng như vậy, chảy nhiều m.á.u như vậy, dù có cứu chữa cũng chỉ là thêm một vết mổ, thêm một nỗi đau mà thôi. Đợi bà ấy đi rồi, mình cũng không lâu nữa sẽ xuống dưới để cùng bà ấy. Việc này tốt hơn là đợi mình đi rồi, bà ấy một mình cô đơn bị con cái ghét bỏ.
Bạch Ái Xuân tự an ủi mình như vậy, rồi trợn mắt nhìn m.á.u dưới người Trác Phương ngày càng nhiều, cho đến khi khe mắt cuối cùng cũng hoàn toàn khép lại, tiếng thở dần biến mất…
Ông đứng đó rất lâu, rồi lặng lẽ đi về phòng ngủ, suốt cả đêm, đến hơn 9 giờ, trời sáng hẳn, bên ngoài cũng đầy tiếng xe cộ, ông mới đi ra phòng khách, gọi điện thoại cấp cứu. Trong thời gian đó, ông không dám vào nhà vệ sinh nhìn lại một lần nào nữa.
“Cứu tôi, Ái Xuân, cứu tôi…”
Đèn trong nhà vệ sinh đột nhiên bật sáng, đôi mắt đã quen với bóng tối của Bạch Ái Xuân không chịu nổi ánh sáng mạnh, đột ngột nhắm chặt lại. Bên tai là giọng nói quen thuộc đã nghe suốt sáu mươi năm, ông cụ nắm chặt quần trên đùi, sợ hãi và hối hận nhìn về phía ánh sáng.
“Cứu tôi, Ái Xuân, cứu tôi, cứu tôi…”
Giống như đêm đó, người phụ nữ gầy gò ngã trong vũng máu. Đầu bà ấy xoay về hướng phòng khách, mắt đen ngòm, trong nhà vệ sinh sáng rực.
“Ái Xuân, Ái Xuân, Ái Xuân…”
Tiếng tiếng một, như bùa chú đòi mạng, ban đầu là tình cảm sâu sắc kéo dài, sau đó càng ngày càng gấp gáp thê lương. Tiếng hét khản cổ như muốn xé rách màng nhĩ của người nghe.
Bạch Ái Xuân ngã xuống xe lăn, khi thực sự đối mặt với cảnh tượng này, ông vẫn sợ hãi.
Theo tiếng hét bén nhọn cuối cùng, bóng đèn trong nhà vệ sinh không chịu nổi áp lực cao mà nổ tung, căn phòng lại chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Bạch Ái Xuân cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, hai bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ ông, giây tiếp theo, siết mạnh hơn.
“Ư… ư ư…”
Nỗi đau ngạt thở khiến ông ấy không thể không vùng vẫy, nhưng những ngón tay mảnh khảnh ấy như xương sắt, dù ông có vùng vẫy thế nào cũng không nhúc nhích.
Trong cơn đau đớn sắp chết, tiểu tiện và đại tiện thi nhau mất kiểm soát ra quần.
Khi Bạch Ái Xuân nghĩ rằng mình thực sự sắp chết, lực bóp ở cổ biến mất.
“Tách!”
Công tắc đèn lớn trong phòng khách bị ai đó bật lên, Bạch Ái Xuân nheo mắt, hít thở sâu mùi ẩm mốc trong phòng.
Khi đã quen với ánh sáng, ông cụ thấy một bóng dáng cao gầy đội mũ bóng chày bóp cổ vợ mình từ phía sau. Cũng vì điều này mà bà ấy đó buộc phải buông tay.
Ở cửa ra vào còn có một khuôn mặt lạ, là một thanh niên trông như còn đang đi học.
Hai người này vào bằng cách nào, từ bao giờ? Ông luôn ở trong phòng khách nhưng hoàn toàn không để ý.
Sự xuất hiện của Cố Sở và Mao Thập Thất mang đến sự ngạc nhiên và sợ hãi không kém gì sự xuất hiện của hồn ma Trác Phương.
Người đang giữ chặt hồn ma bà lão là Cố Sở. Lúc này, cô chưa chuyển sang hình thái thứ hai, nhưng kể từ khi huyết mạch được kích hoạt, ngay cả trong hình thái con người, các tố chất của Cố Sở cũng đã được nâng cao rõ rệt.
Ví dụ như trong tình huống hiện tại, dù là con người, cô vẫn có thể tạm thời khống chế hồn thể của bà lão, nhưng đó chỉ là tạm thời. Chỉ trong vài giây, bà lão đã thoát khỏi tay cô, rồi leo lên đèn chùm trong phòng khách, như một con nhện, tư chi vặn vẹo bám chặt vào đèn chùm. Ánh mắt đối phương đầy oán hận nhìn hai người vừa xuất hiện bên dưới. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Có lẽ cảm nhận được mối đe dọa, Cố Đỗ Đỗ lại một lần nữa thoát khỏi khống chế xuất hiện.
“Ngao ngao!”
Nó ngẩng đầu ngửi ngửi, rồi kêu lên một tiếng và lao về phía bà lão quỷ trên trần nhà.
Thấy Cố Đỗ Đỗ xuất hiện từ hư không, Mao Thập Thất chỉ nhướng mày, không quá ngạc nhiên.
Trước đó Dị Nhân Lão đã ngửi thấy mùi, Mao Thập Thất sao có thể không ngửi thấy. Đúng như người ta nói, nghề nào cũng có chuyên môn, nói về nuôi quỷ, Mao Sơn là ông tổ rồi.
Cậu ta cho rằng sự thay đổi trên người Cố Sở lần này là do con ma nhỏ xuất hiện trước mắt.
“Mẹ con quỷ sát…”
Mao Thập Thất thấp giọng nói, khóe miệng nhếch lên thể hiện tâm trạng tốt của cậu lúc này.
Người phụ nữ này đúng là có chút cơ duyên.
Lão quỷ mới “sinh” ra như bà lão quỷ kia, sao có thể so sánh với lệ quỷ cấp bậc như Cố Đỗ Đỗ, chưa kịp phản ứng đã bị xé rách một cánh tay.
Cố Đỗ Đỗ cũng không tiếp tục tấn công, sau khi nhảy xuống từ đèn chùm, kéo lê cánh tay dài hơn người, bò đến bên cạnh Cố Sở, cắn xé nuốt chửng từng miếng lớn. Khi gặm nhấm, ánh mắt của nó không rời khỏi bà lão quỷ, đầy tham lam, rõ ràng coi phần hồn còn lại là thức ăn của mình.
Mặc dù Cố Sở chưa hoàn thành khế ước với Cố Đỗ Đỗ, nhưng nhờ mối liên hệ được tặng bởi 《 Mười vạn 》, cô cũng có thể cảm nhận được khi cánh tay đó bị Cố Đỗ Đỗ nuốt vào bụng, sức mạnh của nó cũng chậm rãi tăng lên.
Tốc độ ăn của quỷ rất nhanh, chỉ trong vài miếng, một cánh tay dài hơn cơ thể Cố Đỗ Đỗ đã biến mất trong miệng nó. Nó còn muốn lao vào quỷ lão quỷ nhưng bị một bàn tay giữ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-81-an-quy.html.]
“Bé ngoan, ăn no quá sẽ bị đau bụng đấy.”
Là Mao Thập Thất!
Cậu ta mỉm cười xoa đầu Cố Đỗ Đỗ.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Đối diện với người đàn ông này, Cố Đỗ Đỗ co rúm lại, sau đó rụt rè bò ra sau lưng Cố Sở, hai tay ôm chặt lấy chân Cố Sở, từ phía sau cô thò ra nửa cái đầu, rồi nhe răng dữ tợn với cậu ta.
“Ngao ngao!”
Ngươi có thể dữ hơn người phụ nữ này không?
Chị gái, tiến lên, đừng sợ!
Đáng tiếc, Cố Sở không hiểu ý của tiểu quỷ, khiến cho sự cổ vũ chân thành của Cố Đỗ Đỗ trở nên vô ích.
“Con sinh vật phi tự nhiên cấp D này, tôi còn phải mang về để báo cáo, không thể để nó ăn hết được.”
Mao Thập Thất nhìn Cố Sở giải thích vài câu, sau đó lấy ra một tờ giấy vàng, cắn ngón tay của mình rồi dùng m.á.u tươi vẽ bùa chú lên. Ngón tay nhanh chóng làm vài dấu ấn, miệng lẩm bẩm, rồi ném tờ giấy vàng đã vo tròn về phía bà lão quỷ đang trốn trong góc, nhìn họ đầy e dè.
Ngay sau đó, đối phương kêu lên một tiếng thảm thiết, biến mất trong không khí, chỉ còn lại lá bùa vàng rơi xuống từ không trung, giãy giụa một lúc lâu rồi mới yên lặng.
Mao Thập Thất tiến lên, nhặt nó lên, cất vào trong ngực. Rõ ràng, bà lão quỷ đã bị cậu thu phục.
“Các người, các người…”
Bạch Ái Xuân trừng mắt nhìn Cố Sở và Mao Thập Thất, mặt đỏ bừng, vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi. Cộng thêm tiếng gào thét của bà lão quỷ trước đó, khiến khí quản của ông cụ bị tổn thương nghiêm trọng. Trong lúc nhất thời, hít thở không thông.
“Báo ứng, báo ứng mà…”
Ông ấy muốn hỏi hai người đột nhiên xuất hiện này rằng vợ mình sẽ bị xử lý thế nào, nhưng lúc này, Bạch Ái Xuân đã hoàn toàn không thể nói ra câu hỏi dài như vậy, trong đầu chỉ còn lại hai chữ “báo ứng”.
Chính ông không cứu người vợ đã chăm sóc mình suốt mấy chục năm, nên đã gặp báo ứng. Sau khi vợ biến thành quỷ dữ, không g.i.ế.c ông ngay lập tức, mà lại tàn nhẫn g.i.ế.c c.h.ế.t con dâu thứ hai và suýt g.i.ế.c c.h.ế.t con dâu cả, nên cũng gặp báo ứng.
Vậy ba đứa con của ông thì sao?
Trong cơn đau đớn ngạt thở, ông lão nhớ lại ba đứa con từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, rồi cười đau đớn.
Năm đó bọn họ bỏ mẹ già về quê, giờ con cái học theo, ông tin rằng báo ứng của ba đứa con cũng không xa.
Trong nỗi đau buồn, Bạch Ái Xuân mất đi ý thức.
Mao Thập Thất đã liên hệ với bộ phận đặc biệt từ sớm, những người bình thường như Bạch Ái Xuân, người đã chứng kiến quá trình làm nhiệm vụ của năng lực giả, sẽ có sắp xếp đặc biệt.
Nhưng với tuổi tác lớn như vậy, lại trải qua chuyện này, có cứu được hay không, sau khi cứu được sẽ ra sao, không phải là việc của họ.
Theo Mao Thập Thất, có lẽ cái c.h.ế.t là kết cục tốt nhất cho Bạch Ái Xuân.
……
Sau khi Bạch Ái Xuân được đưa đi cấp cứu, Mao Thập Thất theo Cố Sở đến căn hộ của cô.
Họ đều nhìn thấy mộng cảnh ở 404, bao gồm cả cảnh bà lão ma quỷ nằm trên gạch phòng tắm, hét cứu mạng với Bạch Ái Xuân.
Rõ ràng khi bà lão quỷ ngã, Bạch Ái Xuân đã nhìn thấy, nhưng ông lão không cứu bà, mà chọn cách phớt lờ.
Liên tưởng đến hành vi của những đứa con nhà họ Bạch, Cố Sở đoán được động cơ của Bạch Ái Xuân.
“Có lúc, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.”
Mao Thập Thất rất tự nhiên mở tủ lạnh trong bếp của Cố Sở, lấy ra hai chai Coca lạnh.
“Uống đi, đừng khách sáo.”
Cậu mở một lon rồi đưa cho Cố Sở.
Cố Sở ngẩng đầu nhìn cậu ta, uống một ngụm Coca lạnh mà mình đã mua.
“Đây là tiểu quỷ của chị à, trông khá dễ thương đấy.”
Mao Thập Thất nhìn con quỷ nhỏ đang bám vào chân Cố Sở, cười nói.
“Ngao!”
Cố Đỗ Đỗ nhe răng, lộ ra một hàm răng sắc nhọn.
“Là từ 《 Mười vạn 》 mà có được phải không, khá tốt, nuôi cũng ổn, đứa trẻ sẽ có tương lai.”
Mao Thập Thất ngồi trên ghế sofa nhà Cố Sở, thái độ trò chuyện như các bậc phụ huynh trao đổi về việc học hành của con cái.
“Khả năng của chúng sẽ tăng lên bằng cách nuốt chửng lẫn nhau phải không?”
Cố Sở nhớ lại cảnh Cố Đỗ Đỗ ăn bà lão quỷ vừa rồi.
“Đó là một trong các cách thôi.”
Mao Thập Thất trả lời, rồi dừng lại, không nói tiếp.
“Chị thật sự không có câu hỏi nào muốn hỏi tôi sao?”
Sau khi rời quán ăn ban ngày, họ đã nói rất nhiều, nhưng không nói đến người đó.
“Ha.”
Mao Thập Thất cười nhẹ, cúi mắt xuống.
“Còn nhớ người tôi nói giống chị không?”
Nghe vậy, ngón tay Cố Sở nắm chặt lon Coca đến trắng bệch.
Mao Thập Thất như không để ý, tự mình nói tiếp.
“Người đó tên là Sở Tương Như, trong miệng một số độc giả của 《 Mười vạn 》, anh ta còn có một cái tên, gọi là Phán Quyết Giả. Trong mắt nhiều người, anh ta cũng đáng sợ như 《 Mười vạn 》.”
Tại sao vậy, vì 《 Mười vạn 》 sẽ loại bỏ nhiều độc giả trong trò chơi, và anh cũng vậy. Anh ấy sẽ dùng cách của bản thân để phán xét những độc giả cùng vào một câu chuyện với mình. Nhiều người hoàn thành nhiệm vụ của 《 Mười vạn 》, nhưng không qua được phán xét của anh, mãi mãi ở lại trong câu chuyện.
Đối với những người đã trải qua cùng một câu chuyện với Sở Tương Như, nỗi sợ hãi mà anh mang lại thậm chí còn vượt qua 《 Mười vạn 》.
Anh là bạo chúa, là thần chết, nhưng nhiều người gọi Sở Tương Như là Phán Quyết Giả, mặc dù không biết tiêu chuẩn phán xét của anh là gì.
“Chị quen anh ta không?”
Mao Thập Thất hỏi ngược lại, “Hy vọng chị không có liên quan gì đến người này. Anh ta đã gây thù quá nhiều trong 《 Mười vạn 》. Hiện tại đối phương vẫn là người đứng đầu danh sách truy nã của Hội Công Bằng, Cục Đặc Sự cũng đang tìm anh ta.”
Ban ngày trò chuyện, Mao Thập Thất đã nói về một tổ chức do một số độc giả lập ra, gọi là Hội Công Bằng, nhưng đó không phải là liên minh chính nghĩa thực sự.
Câu này như cố ý nói cho Cố Sở nghe.
“Được rồi, uống nước xong rồi, tôi phải về báo cáo.”
Nói xong, Mao Thập Thất đứng dậy, vẫy tay với Cố Đỗ Đỗ, quay người rời đi.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Sở: Tôi cho rằng anh trai sẽ để lại cho mình rất nhiều tài phú, trăm triệu không nghĩ tới, thứ nhiều nhất anh trai để lại, lại là lệnh truy nã.
________
Lưu ý: bên raw gốc, tác giả cũng thi thoảng nhầm lẫn xưng hô giữa 3 anh em họ Bạch nên bản chuyển ngữ này cũng có lỗi sai sót. Sau khi chỉnh sửa lại, Amireux thống nhất xưng hô và vai vế của 3 người này theo thứ tự sau: Bạch Dũng (anh cả) > Bạch Anh > Bạch Trí.
Bên cạnh đó, dạo này số lượng chương mỗi ngày mình lên không nhiều, nhưng tổng lượng chữ thì không ít hơn chút nào. Mỗi chương đều gần 3000 từ, có khi hơn cả thế. Mong mọi người có thể thông cảm và kiên nhẫn chờ chương giúp mình. Amireux xin cảm ơn. <3