[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 60: Nội Quy Trường Học (7)
Cập nhật lúc: 2024-07-28 23:23:20
Lượt xem: 199
Tối hôm đó, Trương Dương và những người khác ở lại ký túc xá nữ, đến khi trời gần sáng mới lặng lẽ rời đi.
Giữa chừng cũng chỉ ngủ được ba bốn tiếng, vì sợ vi phạm nội quy của trường có thể bị phạt, nên không dám ngủ quá sâu, khi tỉnh dậy, tinh thần cả người đều uể oải.
So với đó, Trương Dương hạnh phúc hơn nhiều, sau khi ngất xỉu liền trực tiếp chìm vào giấc ngủ, mặc dù thời gian ngủ không dài, nhưng chất lượng rất đảm bảo.
Sáng sớm, Cố Sở mở cửa, chuẩn bị đi vệ sinh rửa mặt, thì cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Cô gái đã gặp hôm qua lén lút thò đầu ra, thấy cô liền rụt lại, nhưng rất nhanh, lại chậm rãi thò người ra.
Cô bé cầm chậu rửa mặt và cốc đánh răng, cúi đầu, cơ thể có chút cứng nhắc.
“Mình đã nghe thấy.”
Khi đi ngang qua Cố Sở, cô gái hạ giọng nói, nếu không phải Cố Sở có thính giác nhạy bén, e rằng cũng không nghe rõ giọng đối phương.
Nghe thấy gì?
“Tối qua, mình đã nghe thấy hết.”
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Lệnh Phương vẫn cúi đầu, hận không thể chôn đầu vào n.g.ự.c mình.
11 giờ đêm, cô bé nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ bên cạnh và hành lang, chỉ riêng mình em ấy! Những bạn cùng phòng dường như không nghe thấy gì hết.
Tay Lệnh Phương run rẩy, mặt không còn chút máu.
Từ hôm đó đã như vậy, chỉ có em nghe thấy, mấy lần tỉnh dậy giữa đêm, em ấy đều thấy có thứ gì đó đang đung đưa dưới quạt trần giữa phòng ngủ…
Giống như là một người!
Răng Lệnh Phương va vào nhau lập cập, em ấy biết, những học sinh trao đổi ở phòng ngủ bên cạnh đã làm điều giống như những người bạn của em. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Họ cũng vậy, đều ỷ vào sự gan dạ không biết sợ của mình.
Đây không phải là trò chơi vui vẻ gì, sẽ có người c.h.ế.t đó, thật đấy! Thật sự sẽ có người chết!
“Mau chuyển trường đi…”
“Không không không, mau rời khỏi trường này, nhanh lên, nhanh rời khỏi!”
Lệnh Phương rất hối hận, khi bạn bè lên kế hoạch, em ấy không ngăn cản họ, chỉ vì bản thân nhát gan mà trốn tránh không tham gia.
Em tăng tốc, gần như chạy biến khỏi Cố Sở trước mặt, rẽ vào nhà vệ sinh, lúc này trong nhà vệ sinh đã có không ít người đang rửa mặt đánh răng trước bồn rửa, còn có một số nữ sinh đang xếp hàng phía sau.
Chỉ chậm vài bước, giữa Cố Sở và Lệnh Phương đã cách nhau mấy người.
Quả nhiên em ấy có bí mật, Cố Sở đoán, mấy người bạn của Lệnh Phương được cho là “bỏ học”, chắc chắn đã vi phạm quy định của trường học, mà nội quy vi phạm đó, rất có thể còn liên quan đến phòng ngủ 407.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-60-noi-quy-truong-hoc-7.html.]
……
Sáng sớm, tám người gặp nhau ở nhà ăn.
Khi ăn sáng, Trương Dương nhiều lần ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Sở, muốn nói lại thôi. Hắn không nói với những độc giả khác về cảnh tượng mình thấy đêm hôm trước.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Dương mơ hồ đoán rằng Cố Sở có thể đã đổi huyết thống Tướng quân trong cửa hàng.
Hắn có chút tiếc nuối, vì huyết thống của Tướng quân giá rẻ đó có quá nhiều nhược điểm, hơn nữa gần như không có khả năng nâng cấp. Đổi huyết thống này, đồng nghĩa với việc cắt đứt đường lui của mình, khi người khác nâng cấp trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân lại mãi mãi dừng chân tại chỗ.
Trương Dương nghĩ, Cố Sở không nên thiển cận như vậy.
Nhưng tối qua, chính Cố Sở đã cứu hắn, điều này khiến Trương Dương rất bối rối, sự an ủi tiếc nuối của mình hoàn toàn không có lập trường.
Điều mà hắn ta có thể làm bây giờ, chính là thay Cố Sở giấu chuyện cô đã đổi huyết thống Tướng quân, tránh để những độc giả khác nghĩ rằng cô yếu kém, coi cô là vật cản trở.
Hứa Triết Văn chính là ví dụ tốt nhất, trong số độc giả có rất nhiều yêu ma quỷ quái.
Trương Dương đơn thuần và thật thà thì không đáng nói, nếu chỉ là huyết thống Tướng quân kém cỏi nhất, làm sao có thể khiến nữ quỷ tối qua lùi bước được.
“Nhìn kìa, bà cô Lý và thầy Sở đang ăn sáng cùng nhau, thầy Sở còn bóc trứng cho bà ta nữa, thầy ấy đối xử với bà cô Lý thật chu đáo.”
Bên tai vang lên tiếng bàn tán nhỏ.
Cố Sở và những người khác dựng tai lên, đồng thời tìm kiếm xung quanh.
Bà cô Lý chính là chủ nhiệm học tập mà họ gặp hôm qua, tên đầy đủ là Lý Mộng Hồng, vì quá nghiêm khắc, bị học sinh ngầm gọi là bà cô già.
Về phần thầy Sở, họ vẫn chưa gặp.
Bóng dáng của chủ nhiệm học tập quá nổi bật trong đám đông, họ nhanh chóng nhìn thấy Lý Mộng Hồng đang ăn với thầy Sở ở bàn trong góc nhà ăn.
Lý Mộng Hồng không còn trẻ, cộng thêm việc thích ăn mặc chững chạc và uy nghiêm, dù chưa đến 40 tuổi nhưng lại trông như gần 50. Nghe nói vì công việc mà người này chưa kết hôn.
Thầy Sở cũng ngang tuổi Lý Mộng Hồng, là một người đàn ông ngoài 40, nhưng dáng người vẫn được bảo trì rất tốt, trông cao lớn đĩnh đạc. Những nếp nhăn ở khóe mắt không làm giảm đi vẻ đẹp của thầy, mà còn thêm phần quyến rũ trưởng thành do thời gian để lại.
Lúc này, thầy giáo nho nhã đang cẩn thận bóc trứng, còn Lý Mộng Hồng thì nhìn thầy với ánh mắt đầy tình cảm, sự cứng nhắc và nghiêm nghị trên người cũng giảm đi nhiều.
“Thầy Sở dịu dàng quá, thật ghen tị với những học sinh chuyên ngành múa, mỗi ngày đều được gặp thầy Sở, than ôi, tiếc là bây giờ thầy Sở thuộc về bà cô già rồi.”
“Sao thầy Sở lại thích bà cô đó chứ, một nam thần dịu dàng như vậy… Nghe nói trong số những học sinh chuyên ngành múa có rất nhiều cô gái thích thầy Sở, thật không thể tưởng tượng nổi. Chắc chắn thầy Sở hồi trẻ rất đẹp trai, ôi ôi, ghen tị với các chị khóa trước quá.”
Sợ bị người trong cuộc nghe thấy, những lời bàn tán rất nhỏ, nhưng những từ khóa lẻ tẻ mà mọi người bắt được cũng đủ để bọn họ nhanh chóng liên kết với nội quy trong nhiệm vụ.
Học sinh chuyên ngành múa! Phòng học múa!
Mọi người nhìn nhau, không cần nói nhiều, đều hiểu ý nhau.