[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 56: Nội Quy Trường Học (3)
Cập nhật lúc: 2024-07-28 10:54:53
Lượt xem: 244
11:40 phút, trong nhà ăn của trường trung học Huệ Hợp, Trương Hoa, Từ Mẫn, Sở Nhược Nam cùng ba nam độc giả khác ngồi chung một bàn, nhìn về phía xa với ánh mắt đầy căm phẫn. Nếu sự oán giận có thể hiện hình, thì lúc này sau lưng họ chắc chắn là một màn khí đen dày đặc.
Cố Sở ngồi một mình một bàn, xung quanh là hơn mười mấy nữ sinh lớp 12/7, từng người một vây quanh Cố Sở, ríu rít vui vẻ. Huệ Hợp là trường nội trú, mỗi tháng khi về nhà, học sinh đều mang theo một số món ăn kèm có thể bảo quản lâu từ nhà. Khay cơm của Cố Sở đã chất đầy tình yêu nồng nhiệt của các bạn học.
Địch Lệ Bái Nhĩ cũng không kém cạnh, cô nàng ngồi ở bàn khác, xung quanh không chỉ có nhiều nam sinh nhiệt tình mà còn có nhiều nữ sinh “háo sắc”.
Các cô gái cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của người cùng giới, nhất là một số người biến thái, tuy xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c rất thẳng, nhưng họ chỉ thích nhìn bộ n.g.ự.c căng tròn của phụ nữ, còn muốn đưa tay bóp một cái, Vẻ đẹp xuất sắc của Địch Lệ Bái Nhĩ cùng vòng trên khiến người ta thán phục của cô ấy, đúng là “hợp khẩu vị” của những người này.
Trương Hoa tức giận dùng đũa chọc chọc bát cơm, thế giới này bị làm sao vậy!
Địch Lệ Bái Nhĩ thì không nói, có mấy người nông cạn vậy đấy, nhưng Cố Sở lại là chuyện gì, thời buổi này con gái đều đẹp trai thế à, không để đàn ông sống nữa sao.
Giờ ăn trưa đã qua một nửa, Cố Sở và Địch Lệ Bái Nhĩ lấy cớ có việc với bạn cũ, mới thoát khỏi sự nhiệt tình của các bạn học. Cùng với họ còn có hai đĩa thức ăn đầy ắp, thức ăn phong phú hơn nhiều so với trong căng tin. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Có tin tức gì không?”
Lâm Phong là người đẹp trai nhất trong ba nam độc giả, trong số người bình thường, anh ta cũng được coi là có nhan sắc trung bình khá. Trước đây trong những câu chuyện có nhiều nhân vật, anh ta luôn được yêu thích, thường có thể nghe được một số tin tức từ các NPC nữ.
Nhưng hôm nay bản thân bị Cố Sở cướp mất phong độ, nên khi nói chuyện cũng mang theo chút ghen tị.
Hai nam độc giả còn lại, một người tên là Hứa Triết Văn, dáng người gầy gò, ánh mắt mang theo sự khôn khéo. Còn một người tên là Trương Dương, tính cách và tên trái ngược, không hề phô trương, khuôn mặt bình thường, cũng không thích nói chuyện.
Việc chia sẻ thông tin chủ yếu do Cố Sở và Địch Lệ Bái Nhĩ đảm nhận, Cố Sở mở lời trước.
“Phòng 407 ở ký túc xá nữ đã từng có người chết.”
Đây là thông tin Cố Sở nghe được từ hai nữ sinh ngồi trước mình, khi ấy Từ Mẫn cũng có mặt.
Vì lúc đó Cố Sở tỏ ra tò mò về một số quy định của trường Trung học Huệ Hợp, trong đó có điều thứ 2 rất kỳ lạ — Trường cấm thử các trò chơi gọi hồn trong mọi hoàn cảnh.
Hầu như không có trường nào ghi quy định này vào nội quy, còn thông báo đây là một trong những quy định cần tuân thủ nhất.
Về điểm này, nhiều học sinh trong trường cũng không rõ, họ cũng không quan tâm lắm, trong đầu chỉ có học tập, nhưng cũng có một số ít học sinh truyền tai nhau về lý do đặt ra quy định này.
Theo truyền thuyết, vài nữ sinh ở phòng 407 đã chơi trò chơi gọi hồn sau khi tắt đèn, hình như thực sự đã gọi được thứ gì đó bẩn thỉu; Vài ngày sau, một nữ sinh trong số đó bị phát hiện c.h.ế.t trong phòng, bụng bị mổ phanh ra, nội tạng bên trong bị nghiền nát.
Những người khác sống trong phòng này khi trở về nhìn thấy cảnh tượng đó đã bị dọa đến phát điên.
Người ta nói đây là chuyện xảy ra từ nhiều khóa trước, nhưng trường phủ nhận tin đồn này, khẳng định các nữ sinh ở phòng 407 không c.h.ế.t cũng không điên, chỉ là tình cờ chuyển trường.
Sau đó, những nữ sinh sống trong phòng 407 đều nói rằng họ thấy bóng người di chuyển trong phòng vào nửa đêm, và luôn ngửi thấy mùi thối rữa, thỉnh thoảng còn có mùi formaldehyde nồng nặc.
Để trấn an học sinh, trường đã để trống phòng 407, dần dần, tin đồn lắng xuống, đến khóa của họ, không rõ đó là truyền thuyết hay câu chuyện có thật.
Nhưng nội quy trường nhấn mạnh cấm học sinh chơi trò chơi gọi hồn, dường như đang chứng minh tính xác thực của tin đồn này.
“Trò chơi gọi hồn?”
Sở Nhược Nam nhíu mày, “Chẳng lẽ là điều thứ 5 trong nội quy?”
Điều thứ năm trong nội quy mà cô ta nói không phải là nội quy của trường Trung học Hội Hợp, mà là nội quy ghi trong nhiệm vụ, điều thứ 5 là chơi trò chơi mời ma vào cửa trong phòng 407 ký túc xá nữ.
Rõ ràng hai nội quy mâu thuẫn, tuân thủ nội quy này, chắc chắn sẽ vi phạm nội quy kia.
Hiện tại, điều thứ 5 có vẻ an toàn hơn, vì trò chơi gọi hồn này là trò chơi nhiều người, một nhóm độc giả cùng có mặt, khi gặp nguy hiểm cũng có thể chia sẻ rủi ro.
Nhưng chỉ sợ…
Có người đ.â.m sau lưng.
“Tôi cũng nghe được một số tin tức.”
Địch Lệ Bái Nhĩ vuốt lại mái tóc ngắn không mấy gọn gàng của mình, trên mặt lộ ra chút tự đắc, không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn có chút tinh nghịch.
“Có tin đồn rằng trường trung học Huệ Hợp đã xảy ra một vụ hỏa hoạn, tòa nhà giảng dạy hiện tại được xây dựng lại sau vụ việc đó. Mọi người không thấy cách bố trí bên trong tòa nhà đó rất kỳ lạ sao?”
Cô ấy ném ra một cái bí mật.
Ngay từ khi mới bước vào câu chuyện này, Cố Sở đã nhận ra điều này, giếng trời hình bát giác ở giữa tòa nhà giảng dạy khiến cho trung tâm tòa nhà xuất hiện một không gian hình trụ dài. Cô không hiểu nhiều về phòng cháy chữa cháy, nhưng cũng cảm thấy rằng một khi xảy ra hỏa hoạn, không gian như vậy có thể làm tăng tốc độ cháy lan lên trên.
Nếu là xây dựng lại sau hỏa hoạn, tại sao lại để lại khuyết điểm phòng cháy chữa cháy như vậy?
Hay là cô hiểu sai, điều này không có nguy cơ gây hỏa hoạn?
Nhưng dù vậy, thiết kế này chẳng phải quá lãng phí không gian sao?
Cố Sở nhớ lại hình dáng của tòa nhà giảng dạy, luôn cảm thấy hình dáng này rất kỳ lạ.
“Nhiều học sinh gọi tòa nhà giảng dạy này là tòa nhà Bát Quái, mấy người không thấy hình bát giác ở giữa rất giống với gương Bát Quái của Đạo gia sao?”
Địch Lệ Bái Nhĩ nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau khi cô ấy nói như vậy, quả thật có chút giống.
“Nghe nói thời gian xảy ra hỏa hoạn ở tòa nhà giảng dạy cũ là vào một tối Chủ nhật, lúc đó chỉ có lớp Toán học Olympic còn đang học thêm trong phòng tự học. Khi xảy ra hỏa hoạn, không một học sinh nào thoát ra được. Sau đó trường học xây dựng lại nơi này, công nhân thường thấy bóng người lướt thoáng qua khi làm việc vào ban đêm. Tất cả đều nói đây là những học sinh khi đó c.h.ế.t không nhắm mắt, hóa thành Địa Phược Linh* ở lại trong tòa nhà giảng dạy này. Số công nhân nhìn thấy ma càng ngày càng nhiều, toàn bộ công trường hoang mang. Lãnh đạo nhà trường không còn cách nào, mời một đại sư đến, thiết kế lại tòa nhà giảng dạy, dùng Bát Quái phong tỏa khí trong tòa nhà, khiến những học sinh hóa thành ác linh không thể quấy rầy người khác nữa.”
Địch Lệ Bái Nhĩ chưa nói hết.
“Còn nhớ quy tắc thứ hai của trường không?”
[Đến Phòng 408 lúc 8 giờ tối, tự học trong ba giờ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-56-noi-quy-truong-hoc-3.html.]
Trong giờ nghỉ, Cố Sở đã đi khắp tòa nhà giảng dạy, tầng bốn không có phòng 408, sau phòng 407 là phòng 409.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Địch Lệ Bái Nhĩ tiếp tục kể.
“Nghe nói những học sinh bị thiêu c.h.ế.t năm đó ở phòng 408, sau đó trường học xây dựng lại, đã hủy bỏ phòng học này. Họ nói rằng tòa nhà Bát Quái đã phong ấn linh hồn của những học sinh đó trong phòng 408 không tồn tại.”
“Đừng đi lại trên hành lang tầng 4 vào lúc 8 giờ tối, vì bạn có thể nhìn thấy một phòng học không tồn tại, ở đó có nhiều học sinh đang chờ bạn…”
Giọng điệu kỳ lạ của Địch Lệ Bái Nhĩ, ngữ điệu lên xuống khiến mọi người không khỏi nổi da gà.
“Được rồi, còn chưa đủ hoảng sợ do《Mười vạn》gây ra sao.”
Trương Hoa có chút không vui, lần này, hầu hết mọi người đều đứng về phía Trương Hoa.
Địch Lệ Bái Nhĩ nhún vai, cũng không phản bác Trương Hoa.
“Dù sao thì nội quy thứ 2 của trường là như vậy, nhưng nếu hoàn thành nội quy này, cũng đồng thời vi phạm nội quy của trường trung học Huệ Hợp.”
Cô ấy điều chỉnh lại sắc mặt.
Nội quy thứ 5 của trường trung học Huệ Hợp là cấm ra khỏi ký túc xá từ 11 giờ tối, nhưng nội quy thứ 2 yêu cầu họ tự học ba giờ ở phòng 408 vào lúc 8 giờ tối.
Giờ tự học kết thúc lúc 11 giờ, làm sao họ có thể về ký túc xá ngay lập tức được.
Hơn nữa, nội quy này cũng mâu thuẫn với một số nội quy khác trong nhiệm vụ, có thể thấy những nội quy này không thể thực hiện đồng thời.
Ngoài hai manh mối rất quan trọng này, những thông tin khác đều vô dụng.
“Mọi người đã nghĩ ra tối nay sẽ hoàn thành quy tắc nào trước chưa?”
Trương Hoa lên tiếng, chị ta nhìn mọi người, thể hiện sự kiểm soát mạnh mẽ của mình.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
“Tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau hoàn thành nội quy thứ 5 trước, dù sao cũng là đêm đầu tiên, mọi người tụ tập lại với nhau an toàn hơn. Hơn nữa, so với các nội quy khác, rõ ràng chỉ có cái này cần nhiều người hợp tác để hoàn thành. Tất cả đều đồng ý với tôi chứ?”
Nhiệm vụ bắt buộc chỉ yêu cầu họ hoàn thành hai nội quy của trường, nhưng đối với những người có tham vọng thì càng nhiều càng tốt. Trương Hoa nghĩ rằng, nhân lúc mọi người còn đầy đủ, hãy hoàn thành trò chơi nhiều người trước. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Hơn nữa, chị ta cũng có chút tư lợi riêng, phòng ký túc xá nữ 407 là nơi bản thân tạm trú hiện tại, vấn đề ở đây chưa được giải quyết, sống ở đây cũng không yên tâm. Chị ta cũng muốn hợp lực với ba nam độc giả để giải mã bí ẩn của phòng 407.
“Đây là chuyện của ký túc xá nữ, để đàn ông chúng tôi qua đó không tốt đâu.”
Hứa Triết Văn tuy nhỏ gầy nhưng khôn khéo lên tiếng, gã có chút không hài lòng với thái độ đề nghị nhưng thực chất là cứng rắn của Trương Hoa.
Quy định của trường còn có một điều nữa, đó là nam nữ không được vào ký túc xá của nhau. Mặc dù đây không phải là một trong sáu quy định mà chủ nhiệm học tập đã nhấn mạnh trước đó, nhưng cũng là một trong những quy định trong sổ tay nội quy của trường.
Nói cách khác, nếu tối nay họ xuất hiện ở ký túc xá nữ, đồng nghĩa với việc vi phạm ba quy định cùng lúc.
Chơi trò chơi gọi hồn, ra vào ký túc xá nữ, và rời khỏi phòng ngủ lúc 11 giờ đêm. Tuy nhiên, điều cuối cùng vẫn còn đang xem xét. Nếu rời khỏi ký túc xá nam trước 11 giờ và ở trong ký túc xá nữ khi bắt đầu giờ giới nghiêm lúc 11 giờ, liệu có được coi là sử dụng bẫy chơi chữ không.
Vì chưa thử nên không thể xác định điều này, nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu muốn hoàn thành quy định thứ 5 thì rủi ro của nam độc giả sẽ lớn hơn nữ độc giả.
“Tôi đồng ý.”
Lâm Phong có quan điểm khác, tham vọng của anh ta khá lớn, muốn hoàn thành tất cả các quy định. Nếu vậy, quy định thứ 5 bắt buộc phải hoàn thành. Nếu sớm muộn gì cũng phải làm, tại sao không hoàn thành khi còn đông người?
Hơn nữa, nam độc giả có ba người.
Lâm Phong kín đáo nhìn Hứa Văn Triết và Trương Dương bên cạnh.
Thông thường, đêm đầu tiên sẽ không có quá nhiều độc giả chết. Với cùng một mức độ rủi ro, anh ta không nghĩ mình sẽ yếu hơn hai người kia.
Trương Dương suy nghĩ một chút, tối nay nữ độc giả có khả năng cao sẽ không làm nhiệm vụ khác. Lâm Phong lại chọn đi ký túc xá nữ, rõ ràng nơi đông người an toàn hơn.
Cân nhắc lợi và hại, Trương Dương cũng chọn đồng ý với Lâm Phong.
“Nếu mọi người đều đồng ý, thì tôi cũng không có gì để nói.”
Hứa Triết Văn nhìn chằm chằm Lâm Phong và Trương Dương, cười nhạt nói, trong lòng lại có kế hoạch khác.
Không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều giữ cảnh giác với nhau.
Giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng rưỡi, họ còn phải nhanh chóng đi mua thêm một số đồ dùng sinh hoạt. Bảy ngày không thể lúc nào cũng thức trắng không ngủ.
Nhanh chóng ăn vài miếng cơm, khi chuẩn bị đứng dậy, Cố Sở đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Tôi đã hỏi vài bạn học, những học sinh vi phạm quy định cuối cùng bị phạt thế nào, họ đều trả lời rằng những học sinh đó đã chuyển trường.”
Câu này nghe qua không có vấn đề gì, dù sao khi họ mới vào câu chuyện này, chủ nhiệm học tập nghiêm khắc cũng đã cảnh báo họ, nếu vi phạm quy định, họ phải rời khỏi trường trung học Huệ Hợp.
Nhưng nghĩ kỹ hơn…
Cô gái chơi trò chơi gọi hồn và mấy người bạn cùng phòng bị dọa điên cũng đã chuyển trường…
Vậy những học sinh chuyển trường trong những năm qua, thực sự là chuyển trường, hay là…
Mọi người nhìn nhau, không dám nghĩ sâu hơn.
------
<*Địa Phược Linh là người hoặc vật thể khác sau khi c.h.ế.t linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ. Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, vậy sẽ khiến họ nổi giận, sẽ không tốt.>