Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 49: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (16)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:30:38
Lượt xem: 245

“Thế nào, vào không?”

Phong Nại nhìn Cố Sở đang nửa ngồi nửa quỳ quan sát đất trên mặt đất, cũng nhìn theo vài lần, nhưng không thấy gì đặc biệt.

“Tôi nghĩ trốn ở đây, tạm thời vẫn an toàn.”

Anh ta luyện cước pháp ngoại gia, loại công phu này muốn luyện thành công, cần kiên nhẫn và nỗ lực hơn người thường rất nhiều. Phong Nại có thể đi đến hôm nay, cũng nhờ vào sự ổn định và kiên nhẫn này.

Nhưng thầy dạy công phu cũng từng nói, cước pháp của Phong Nại không đạt đến đại thành, vì anh ta thiếu dũng khí quan trọng nhất của võ giả. Dù là đấu võ với người khác hay làm việc hàng ngày, anh ta luôn suy nghĩ quá nhiều, mọi việc đều giữ lại một chút, không thể dốc hết sức, thành ra cũng khó đạt đến đỉnh cao.

Anh vào《 Mười vạn 》sớm hơn Ứng Nhược Kỳ, trải qua nhiều câu chuyện hơn, nhưng bây giờ về sức mạnh, hai người cũng chỉ ngang nhau, vì Phong Nại quá cầu toàn, thường chỉ nhận được phần thưởng an toàn qua trò chơi.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Đây có thể là ưu điểm, cũng là nhược điểm.

Lúc này, Phong Nại đã công nhận tất cả các suy đoán trước đó của Cố Sở. Ngôi mộ lớn chôn dưới công trường này, có lẽ chính là nguồn gốc mà nhiệm vụ yêu cầu họ tìm.

Bên trong chắc chắn có những quái vật đáng sợ hơn bên ngoài, trong cổ mộ, có khả năng cao là xác sống, nếu không nhiệm vụ không bắt buộc cũng sẽ không yêu cầu họ tìm nguồn gốc rồi cố gắng sống sót.

Theo phân tích của Phong Nại, nếu《 Mười vạn 》đã đặt ra nhiệm vụ này, thì chắc chắn không phải là tình huống không có lối thoát. Anh ta quan sát căn phòng, đồ tùy táng đã bị lấy hết, cho thấy trước đó, những kẻ trộm mộ đã vào đây nhiều lần, nhưng vẫn bình an vô sự.

Điều này cho thấy thứ nghi là xác sống không thể rời khỏi mộ chính quá xa, ít nhất sẽ không đến chỗ này. Trốn ở đây đến khi câu chuyện kết thúc, cũng là một cách khác để tìm nguồn gốc và sống sót.

Phong Nại nghĩ rằng, họ không cần mạo hiểm đi vào trong.

Mùi m.á.u vừa ngửi thấy có lẽ là của Lưu Tam Toàn, ai biết được khi quái vật hút đầy m.á.u sẽ bùng phát sức mạnh như thế nào.

Đề nghị của Phong Nại rất thận trọng, nhưng Cố Sở lại không phải là người cầu toàn.

Cô cực kỳ tò mò, dưới lòng đất rốt cuộc ẩn giấu một thế giới như thế nào.

Cố Sở biết rằng quyết định này của mình rất mạo hiểm, nhưng cô không thể chờ đợi được nữa, cô phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh của mình, sau đó tìm anh ấy để hỏi rõ ràng!

……

Cuối cùng, người duy nhất vào cái hang nhỏ đó chỉ còn lại Cố Sở, Phong Nại đang đợi ở lối vào.

Đoạn đường phía trước nhìn qua là đã được đào trước đó, xung quanh đất rất khô ráo, cửa hang cũng khá cao và rộng. Đoạn đường sau đó, có lẽ là do Lưu Tam Toàn vừa mới đào ra, xung quanh chất đầy đất mới, cộng thêm thời gian và sức lực có hạn, cửa hang càng đào càng nhỏ. Đến phía sau, Cố Sở chỉ có thể ngồi xổm, co người lại để đi qua. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Ngoài mùi m.á.u ngày càng nồng nặc, mùi hôi thối do không khí không lưu thông trong thời gian dài cũng đậm hơn.

Đi một đoạn ngắn, có ánh sáng chiếu vào, Cố Sở dừng lại một lúc, tắt đèn pin trong tay.

Một hầm mộ dưới lòng đất sao lại có ánh sáng?

Sự e ngại trong lòng Cố Sở càng tăng, các thiết bị chiếu sáng thời cổ đại không nhiều, để chiếu sáng trong môi trường thiếu oxy, lại thêm độ sáng này có thể duy trì gần nghìn năm, càng hiếm hoi hơn.

Cô đoán có lẽ là loại đá phát sáng như dạ minh châu, loại khoáng thạch này trong thời cổ đại được gọi là “dạ minh châu” có giá không rẻ. Để đạt được độ sáng như vậy, số lượng tiêu tốn chắc chắn không ít, có thể thấy người được chôn cất trong hầm mộ này không phải là người giàu có thì cũng là người quyền quý.

Loại cấp bậc này, để ngăn chặn những kẻ trộm mộ đời sau, thường sẽ đặt rất nhiều cơ quan, Cố Sở nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn.

Chui ra khỏi cửa hang, cảnh tượng trước mắt khiến Cố Sở không khỏi ngẩn ngơ.

Trước mắt là một không gian rộng lớn, trên vài cột trụ chống đỡ trần nhà được chạm khắc vô số con rồng uốn lượn tinh xảo. Những con rồng này nhe nanh múa vuốt, ánh mắt dữ dằn, toát lên khí thế tàn bạo. Mỗi con rồng đều ngậm một viên minh châu, ánh sáng trong phòng phần lớn đều đến từ những viên khoáng thạch này.

Nhưng rất kỳ lạ, mỗi móng vuốt của rồng đều bị xích chặt vào cột nhà, kiểu chạm khắc này, Cố Sở chưa từng thấy trước đây.

Ngoài những con rồng trên đó, những bức bích họa trên tường cũng khiến người ta phải kinh ngạc.

Trải qua hàng nghìn năm, chúng vẫn giữ được màu sắc rực rỡ như xưa, không giống như căn phòng mộ ngoài cùng, hoa văn trên đó phần lớn đã mờ nhạt và loang lổ.

Cố Sở chỉ dám tiến lại gần để nhìn, không dám chạm vào những bức bích họa quá rực rỡ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-49-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-16.html.]

Giống như căn phòng mộ ngoài cùng, trên tường vẽ phần lớn là những con hung thú nổi tiếng thời cổ đại, Mỗi bức tường đều vẽ một con hung thú cường đại và dưới chúng là một cánh cửa đá nửa mở. Bên trong tối đen, cô thử bật đèn pin chiếu vào, đầu kia sâu hun hút, ánh sáng của đèn pin cũng không thể chiếu tới.

Cố Sở đứng dưới đồ đằng của Thao Thiết, cô cúi đầu, nhìn thấy trên đất có vài vết cào. Giống như có người đứng ở vị trí này, bị thứ gì đó sau cánh cửa kéo vào, không kịp phản ứng nên dùng tay cào chặt mặt đất, để lại.

Mùi m.á.u nồng nặc nhất, cũng đến từ phía sau cánh cửa này.

Cố Sở sử dụng một lá bùa thu khí mua trước khi vào hang, dù vậy, cô vẫn vô thức giảm nhịp thở và tiếng bước chân.

Hiệu quả của lá bùa thu khí thường không kéo dài, cô phải nhanh chóng nghĩ ra bước tiếp theo.

Sau mỗi cánh cửa đá, chắc chắn có một thế giới khác, cánh cửa nào an toàn, cánh cửa nào nguy hiểm, hoặc có thể, cả bốn cánh cửa đều không phải là lựa chọn đúng?

Cố Sở quan sát kỹ hơn cách bố trí trong phòng, đặc biệt là những bức bích họa trên bốn bức tường.

Hỗn Độn có hai đôi cánh và sáu chân, toàn thân béo mập không có ngũ quan; Cùng Kỳ giống như con hổ có cánh, trán có một đôi sừng bò, răng sắc nhọn, gầm lên như thể sẽ phá vỡ bích họa bất cứ lúc nào; Thao Thiết mặt mày dữ tợn, được khắc họa dưới dạng phù văn trên tường, hai vật hình cầu nhô lên giống như đôi mắt của nó, to lớn và hung dữ; Đào Ngột giống hổ cũng giống báo, có một đôi răng nanh giống lợn rừng, ngạo nghễ…

Cố Sở đứng giữa, có cảm giác bị bốn con hung thú này nhìn chằm chằm, áp lực cùng uy hiếp.

Khoan đã… nhìn chằm chằm!

Cố Sở nhìn kỹ hơn, ba con hung thú có mắt đều nhìn vào vị trí trung tâm, Hỗn Độn không có mắt dựng cánh lên, tư thế cũng hướng về cùng một hướng.

Cô nhìn về phía sau, đó là cột trụ trung tâm của căn phòng, con rồng chín móng trên đó có hình dáng lớn nhất, tương tự, những sợi xích trói buộc trên nó cũng nhiều nhất.

Cố Sở bình tĩnh lại, trong đầu mô phỏng vị trí mà ánh mắt của hung thủ trong bức bích họa tập trung, sau đó mắt dừng lại trên viên minh châu trong miệng rồng.

Lúc này, lá bùa ẩn khí cũng đã mất tác dụng, hóa thành tro bụi.

Đầu tiên là tiếng động từ thứ gì đó sau cánh cửa của Thao Thiết, trong phòng đột nhiên xuất hiện một luồng gió lạnh, kèm theo mùi tanh nồng nặc. Hành lang sau cánh cửa vừa hẹp vừa dài, bất kỳ tiếng động nhỏ nào trong đó cũng bị khuếch đại bởi tiếng vọng, tạo ra âm thanh kinh thiên động địa.

Ngược lại, ba cánh cửa còn lại rất yên tĩnh, cánh cửa đá nửa mở dường như đang dụ dỗ Cố Sở nhanh chóng bước vào một trong ba cánh cửa đó để tránh né quái vật ăn thịt người ở sau cửa Thao Thiết.

Cố Sở không do dự, ngẩng đầu, tay chân leo lên cột đá ở trung tâm, cô chạm vào viên minh châu trong miệng rồng. Hạt châu bị kẹt khẽ mở ra, cô muốn lấy nó ra nhưng cảm thấy bị cản trở. Trong lúc nguy cấp, Cố Sở thử xoay viên ngọc sang trái và phải.

Chỉ nghe thấy tiếng “cạch cạch cạch”, hạt châu xoay tròn trong miệng rồng.

Lúc này, mùi tanh nồng nặc đã ở ngay sau lưng cô, trong tay Cố Sở xuất hiện một lá bùa, chưa kịp sử dụng thì cả căn phòng bắt đầu rung chuyển, lấy cột rồng ở chính giữa làm trung tâm, căn phòng bắt đầu chìm xuống.

Viên minh châu kia quả nhiên là cơ quan, lối đi thực sự không phải là bốn cánh cửa đá mà là dưới chân cô.

Cố Sở ôm chặt cây cột đang chìm xuống, quay đầu nhìn lại phía sau.

Đó là một đám côn trùng giống như bọ cánh cứng, mỗi con chỉ to bằng đồng xu, số lượng lên đến hàng vạn, giống như bọ thây ma trong truyền thuyết. Chúng gần như ngập tràn cả hành lang, mỗi con đều có răng cưa sắc nhọn, cô thậm chí còn thấy răng của một số con còn dính chút thịt máu. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Cô liên tưởng ngay đến kết cục của Lưu Tam Toàn.

Hố cát do cột rồng chìm xuống đã ngăn chặn chúng ở một không gian khác, Cố Sở vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của những con bọ thây ma này dừng lại trên người mình, như muốn chui vào da thịt rồi nuốt chửng cô.

Nếu không tìm được cơ quan đúng, có thể cô cũng sẽ gặp phải kết cục như vậy.

Cố Sở thở dài một hơi, nhìn xuống phía dưới, không biết đây là mộ của ai.

Khi cát xung quanh ngừng chìm, một không gian rộng lớn khác hiện ra trước mắt cô. Khác với căn phòng phía trên, nơi này rất trống trải, không thấy điểm cuối, ngoài những cột trụ chịu lực, không có bất kỳ đồ vật nào được chôn cất, không có đồ trang trí, thậm chí các cột trụ cũng không có chạm khắc hoa văn, trần trụi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Ngoài vị trí Cố Sở đứng và ánh sáng yếu ớt từ phía trên chiếu xuống, càng về phía rìa, càng tối tăm, không có công cụ chiếu sáng nào.

Cố Sở kéo vạt áo lên, xé mạnh, từ mảnh vải rách rút ra một sợi chỉ bông, dưới ánh sáng yếu ớt, cô tách sợi chỉ này ra, cho đến khi chỉ còn một sợi tơ mỏng manh.

Hầm mộ này có không khí, vào sâu dưới lòng đất như vậy, ngoài cảm giác hơi ngột ra, Cố Sở cũng không cảm thấy ngạt thở, chứng tỏ ở đây có khí lưu thông.

Cô nắm một đầu sợi tơ, đợi một lúc lâu, nó khẽ lay động.

Cố Sở quay đầu, nhìn về hướng gió thổi tới, nơi đó cũng sâu không thấy đáy.

Loading...