Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 44: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (11)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:56:25
Lượt xem: 206

Mã Đại Quân nặng nề ngã xuống đất, một lần nữa cảm nhận sự đau đớn của toàn bộ xương cốt bị vỡ vụn và não vỡ tung. 

Ông ta có chút bối rối, sao Cố Sở dám? Sao cô dám?

Trong cơn đau bị xé nát, cả người Mã Đại Quân lại lần nữa tụ hợp lại, ngẩng đầu oán hận nhìn trời.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Cố Sở vẫn đứng ở nơi đó, uống xong ngụm coca cuối cùng, dùng sức ném xuống.

“Cạch” một tiếng, cơ thể mới ngưng kết của Mã Đại Quân lại một lần nữa bị đánh tan.

Ném đồ từ trên cao xuống! Ý thức của giới trẻ ngày nay quá tệ, không được dạy dỗ cẩn thận!

Mã Đại Quân cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu có chút choáng váng.

Dao mổ sắc bén (sắp hỏng): Đã từng giải phẫu vô số xác chết, có khả năng gây sát thương cho ma quỷ. Hãy cẩn thận sử dụng vì nó sắp hỏng.

Đây là con d.a.o găm mà Cố Sở vừa đ.â.m vào n.g.ự.c Mã Đại Quân, con d.a.o găm này có khả năng gây sát thương rất lớn đối với ma quỷ, bằng không cô cũng không dễ dàng đẩy Mã Đại Quân xuống lầu như vậy. Hơn nữa sau khi ông ta bị thương, lại chỉ cần dùng một cái lon rỗng đã có thể phá vỡ cơ thể ông ta lần nữa.

Con d.a.o phẫu thuật trong tay đã xuất hiện những vết rỉ sét, lưỡi d.a.o bị mẻ, có lẽ sử dụng thêm vài lần nữa sẽ hỏng hoàn toàn, nhưng cũng coi như đã tận dụng hết mức.

Ánh mắt của Cố Sở rời khỏi dao, nhìn xuống lần nữa, lớp sương mù lại tụ lại, không còn thấy bóng dáng của Mã Đại Quân.

Mặc dù hai lần dễ dàng tính kế Mã Đại Quân, nhưng Cố Sở không nghĩ rằng, với tư cách là một tiểu boss trong câu chuyện này, Mã Đại Quân sẽ yếu ớt như vậy.

Cô cảnh giác nhìn xung quanh, từ từ lùi lại vài bước, giây tiếp theo, lấy cô làm trung tâm, cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi.

“Bốp——”

Một cái tát mạnh giáng vào mặt cô.

“Cố Sở!”

Người phụ nữ hét lên.

“Sao mày lại đê tiện như vậy, ngay cả cha dượng của mình cũng muốn quyến rũ!”

Một người phụ nữ mặc váy dài bằng vải cotton rộng đứng trước mặt cô, bên cạnh còn có hai túi rau và trứng vừa mua từ chợ về, bà ta run rẩy chỉ tay thẳng vào cô, ánh mắt đầy căm ghét và đố kỵ. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

“Mày cũng khốn nạn như thằng bố ruột của mày vậy. Nhìn quần áo và cánh tay hở hang của mày xem, mày đang cố dụ dỗ chú Mã của mày à? Con điếm nhỏ này, mày còn biết tao là mẹ mày à? Đây là chồng của mẹ mày đấy!”

Khoe cánh tay? 

Cố Sở cúi đầu, cánh tay gầy guộc, mặc một chiếc váy ngủ có dây thắt hình bông hoa giá 15 tệ một chiếc, mua ở tiệm may. 

Đây là hình ảnh của cô năm 16 tuổi. Mẹ cô đặt mua chiếc váy này ở một tiệm may để tiết kiệm tiền, mua ba cái, mẹ con hai người cùng cô chị kế, mỗi người một cái.

Chiếc váy ngủ là kiểu dây đeo, vì trong nhà còn có hai người đàn ông không có quan hệ huyết thống, nên Cố Sở chưa bao giờ dám mặc độc chiếc váy này. Ngay cả khi ở trong phòng của mình, cô cũng luôn phải mặc thêm một chiếc áo n.g.ự.c hoặc một chiếc áo ngắn cũ ở bên trong. 

Bây giờ người mua chiếc váy này đang tố cáo cô cố tình mặc chiếc váy này để quyến rũ chồng của bà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-44-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-11.html.]

"Sớm biết như vậy, tao đã không dẫn mày theo, để mày ở cái nhà họ Sở đó, xem thử ở cùng loại người như thằng bố ruột của mày thì có thể trở thành người như nào.”

Người phụ nữ đó không ngừng chửi rủa, còn muốn động thủ với Cố Sở.

“Được rồi, đủ rồi đấy.” 

Phía sau vang lên giọng nói của Mã Đại Quân.

Ông ta chỉ bối rối một lát khi Cố Phương đẩy cửa đi vào, thấy Cố Phương nổi giận với Cố Sở, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn bắt đầu không kiên nhẫn.

"Tôi vừa mới uống chút rượu, có chút mơ hồ, nhưng mà Cố Phương, cô cũng phải dạy lại đứa nhỏ này đi. Đúng là không hiểu chuyện, nếu không phải cô trở về đúng lúc, không biết tôi đã phạm sai lầm như thế nào rồi."

Mã Đại Quân vuốt cái bụng còn lớn hơn cả phụ nữ mang thai sáu tháng, chẳng biết xấu hổ mà mở miệng nói.

Thực sự quay lại quá nhanh, nếu không, ông ta có lẽ đã thành công.

Ánh mắt Mã Đại Quân nhìn Cố Phương mang theo tia oán giận, vẻ mặt Cố Phương có chút cứng ngắc. Trong lòng bà ta biết rõ Mã Đại Quân là có ý đồ xấu với con gái của mình. Một mặt, bà ta oán giận cái loại cầm thú không biết dè chừng, ngay cả con gái kế cũng dám mơ tưởng; Một bên lại bực bội vì con gái không biết quy củ, nếu không làm sao Mã Đại Quân lại có thể nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn với cô. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Cả đời Cố Phương chưa từng đi làm kiếm tiền, bà ta đã quen đưa tay đòi tiền Mã Đại Quân, đã không thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi rời khỏi Mã Đại Quân.

Hơn nữa ở tuổi này, đã từng hai lần kết hôn, lại còn mang theo con cái vướng víu, có thể tìm được người khác tốt hơn Mã Đại Quân sao?

Vì sự sợ hãi này, Cố Phương chỉ có thể trút hết cơn giận lên Cố Sở, bất kể con gái mình hiện tại có thảm hại và đau khổ đến đâu.

Bản thân đã làm gì khi 16 tuổi?

Cố Sở nhớ rõ, cô đã lao ra khỏi căn nhà này, gặp Sở Tương Như, sau đó đến tiệm cắt tóc và cạo trọc đầu mình, vứt bỏ tất cả những bộ quần áo hở tay chân.

Trong khoảng thời gian đó, cô cảm thấy xấu hổ về ngoại hình của mình, xấu hổ về đặc điểm nữ tính của mình, thậm chí trong một thời gian dài sau đó, cô đã quen với việc cúi đầu khi đi bộ.

Nhưng cô không sai, vì lời nói của người phụ nữ đó, cô lại nghĩ rằng mình đã sai.

Trong phòng khách nhà họ Mã có một chiếc gương đứng, đây là chiếc gương mà người chị kế yêu thích làm đẹp của cô mua về. Trong gương, cô nhìn thấy rõ hình dáng của mình.

Thân hình mảnh mai, mái tóc dài đen dày gần chạm mông, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một dấu tay đỏ tươi, hốc mắt đỏ hoe.

……

Yếu đuối và nhỏ bé, phía sau cô là nụ cười ngày càng điên cuồng của Mã Đại Quân. Cơ thể ông ta không ngừng phóng to, còn cô lại nhỏ yếu như vậy, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ông ta nuốt chửng.

Chạy đi, chạy đi......

Trong lòng có một giọng nói yếu ớt đang nói chuyện.

"Con khốn! Con khốn! Mày không phải con gái của tao!"

“Nào, để chú hôn con một cái, chú thương con mà. Nếu con để chú chạm vào người, sau này chú sẽ đối xử với con tốt hơn cả mẹ con!" 

“Mày không phải là con tao. Đáng lẽ ra tao không nên dẫn mày đi cùng, mày chỉ hủy hoại cuộc đời của tao thôi!”

“Con xinh đẹp như vậy, không phải là vì câu dẫn đàn ông sao! Chân dài eo nhỏ, câu hồn chú đi hết rồi. Chú sẽ yêu thương con mà, bà mẹ của con có tuổi rồi, chú không muốn động vào mụ ta nữa.”

Loading...