[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 36: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (3)
Cập nhật lúc: 2024-07-25 11:19:14
Lượt xem: 251
“Mẹ nó, người bắt cóc chúng ta thật sự quá ảo. Một giây trước tôi còn đang đọc sách, giây sau tỉnh dậy đã ở đây rồi. Hắn không chỉ bắt cóc tôi, mà còn bắt cả Phó đội trưởng đội điều tra hình sự như cô nữa, định làm cái quái gì vậy?”
Vạn Tam chửi rủa nhìn xung quanh, có thể bắt cóc một cảnh sát hình sự như Cố Sở, đối phương đúng thật là có thủ đoạn lật trời.
“Sách?”
Cố Sở nhìn quanh, lông mày nhíu lại.
Theo lời Vạn Tam, chắc hẳn gã vừa mới được《 Mười vạn 》chọn, lần đầu tiên bước vào thế giới câu chuyện. Nhưng Sử Nhân đã nói từng nói qua, tất cả người mới sẽ xuất hiện trong nhiệm vụ tân thủ và được chỉ định một người đọc có kinh nghiệm ba lần trở lên dẫn dắt làm quen với trò chơi này.
Rõ ràng cô chưa đạt yêu cầu của《 Mười vạn 》, và cô cũng không nhận được thông báo trước về việc dẫn dắt người mới.
Cố Sở triệu hồi cuốn sách nhiệm vụ từ sâu trong ý thức, chữ trên đó đã thay đổi.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
[Hắn đang chờ ngươi, chờ rất lâu rồi, đừng để hắn tìm thấy ngươi! Ngàn vạn lần đừng hắn tìm thấy ngươi!]
[Nhiệm vụ 1 (bắt buộc): Sống sót qua ba đêm (20:00-06:00), thưởng 15 phiếu sách]
[Nhiệm vụ 2 (không bắt buộc): Tìm ra ngọn nguồn của mọi chuyện và sống sót, thưởng 30 phiếu sách]
Gợi ý:
1. Thay vì trốn tránh nỗi sợ, có lẽ đối mặt mới là cơ hội sống sót
2. Đừng để hai người hoặc nhiều hơn ở cùng một chỗ quá lâu, đám đông có thể sẽ thu hút một số “thứ”, thời gian có lẽ là một phút
3. Trốn đi, đến nơi hắn không dám đến
“Adu, đây là ảo thuật à?”
Vạn Tam nhìn cuốn sách nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện trong tay Cố Sở, mắt trợn tròn như mắt ếch, kinh ngạc nhìn Cố Sở từ trên xuống dưới.
Cố Sở luôn ăn mặc giản dị, gọn gàng, quần áo mỏng nhẹ, nhìn kiểu gì cũng không giống như có thể giấu được một cuốn sách dày như vậy. Đây rốt cuộc là ảo thuật gì vậy. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>
Khoan đã!
Nhìn kỹ hơn, cuốn sách này có vẻ quen thuộc, giống như cuốn sách kỳ lạ mà gã nhìn thấy trước khi bị bắt cóc. Vạn Tam bắt đầu nhớ lại cuốn sách mà bản thân nhìn thấy có hình dáng thế nào, lúc đó gã còn nhìn thấy một số chữ trên cuốn sách đó.
Khi Vạn Tam đang suy nghĩ, đột nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện một vật nặng, chính mình vô thức nắm chặt.
“Tôi, tôi, tôi, tôi…”
Cuốn sách này từ đâu ra! Thế giới quan của Vạn Tam bị chấn động nghiêm trọng, không nhịn được mà dụi mắt, nhéo đùi mình.
“Á!”
Nhéo quá mạnh, đau đến nhe răng nhăn mặt, nhưng cơn đau này khiến gã tỉnh táo tin rằng mình không phải đang mơ.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!”
Lúc này, người mà Vạn Tam có thể tin tưởng chỉ có Cố Sở.
“Đay thật sự là lần đầu tiên anh thấy cuốn sách này?”
Cố Sở nhìn kỹ gã, thần thái của Vạn Tam không giống giả vờ, nếu vậy, chỉ có thể nói cách chọn độc giả của《 Mười vạn 》đã thay đổi.
Trong ánh mắt lo lắng của Vạn Tam, Cố Sở kể lại những gì cô biết về《 Mười vạn 》
……
“Nói cách khác, tôi bị thứ này chọn, sau này cứ cách một thời gian lại phải làm nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị xóa sổ?”
Vạn Tam im lặng một lúc lâu, dùng tay xoa mạnh mặt, biểu cảm có chút cay đắng.
“Mẹ kiếp, ông trời thật sự ưu ái tôi quá mà!”
Sau khi nghe từ miệng Cố Sở rằng trong những thế giới này có nhiều “thứ” vượt ngoài phạm vi khoa học, Vạn Tam không còn khóc nổi nữa.
“Phó đội trưởng Cố, cô tham gia trò chơi quái quỷ này mấy lần rồi?”
“Đây là lần thứ ba.”
Cố Sở không giấu giếm, “Mỗi câu chuyện sẽ không đặt ra tình huống chắc chắn phải chết, anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh.”
Đối với người quen, Cố Sở không thể lạnh lùng vô tình, hơn nữa cô nghi ngờ, việc Vạn Tam bị chọn có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến cô.
“Thôi đi.”
Vạn Tam vẫy tay, “Tuy tôi ngu ngốc, nhưng cơ bản vẫn đọc hiểu được chữ.”
Gã chỉ vào gợi ý trên sách nhiệm vụ [Đừng để hai người hoặc nhiều hơn ở cùng một chỗ quá lâu, đám đông có thể sẽ thu hút một số “thứ”, thời gian có lẽ là một phút], điều này rõ ràng là muốn mọi người tách ra chạy trốn, nếu Cố Sở dẫn gã theo, nguy hiểm chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Vạn Tam cảm thấy khá vô nghĩa, không cần vì mạng sống của mình mà kéo người khác c.h.ế.t chung.
Có lẽ vì trong cuộc đời gặp quá nhiều thất bại, mỗi khi cuộc sống có chút hy vọng, vận rủi lại đột ngột ập đến, nên khả năng chịu đựng của Vạn Tam mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của Cố Sở. Gã không than trời trách phận, cũng không dựa vào việc quen biết Cố Sở trong đời thực để yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mình. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Gã ta nghĩ, theo lời của Cố Sở, sau này bản thân sẽ còn trải qua vô số nhiệm vụ như thế này, lần này có thể sống sót nhờ Cố Sở, nhưng lần sau thì sao?
Chỉ là chuyện sống thêm vài ngày hay ít hơn vài ngày, ngay cả khi chết, có lẽ cũng là số phận của chính gã.
“Còn hai người ở đây!”
Một vài người từ xa đi tới, chỉ vào Cố Sở và Vạn Tam nói.
“Trong số hai người có người mới không?”
Khi đến gần hơn, Cố Sở cũng nhìn rõ bốn người đang bước tới.
Một nữ ba nam, người phụ nữ trạc tuổi Cố Sở, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc gọn gàng, biểu cảm cũng rất bình tĩnh. Trên eo cô ta buộc một cây roi dài màu đỏ, không giống vật phẩm bình thường, cũng không có tà khí, có khả năng là một pháp khí.
Cố Sở không thể không nhìn thêm vài lần, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với thứ pháp khí thật thật giả giá kia.
Ba người đàn ông còn lại, người lớn tuổi hơn có khí chất mạnh mẽ, bước đi vững chắc, cường độ hít thở ít, giống như cao thủ ngoại gia.
Hai người đàn ông còn lại thì rụt rè, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-36-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-3.html.]
“Tôi là người mới.” Vạn Tam giơ tay.
Cố Sở không nói gì, dựa vào quan sát vừa rồi và câu hỏi của người phụ nữ, cô đoán rằng trong bốn người này cũng có người mới chưa từng trải qua nhiệm vụ tân thủ.
Nếu đoán không sai, chắc hẳn là hai người đàn ông rụt rè kia.
“Có vẻ như tin đồn là thật.”
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau.
Qua lời giải thích của họ, Cố Sở biết rằng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra sự kiện người chơi mới thường xuyên tiến vào câu chuyện trong thời gian gần đây.
“Tôi cảm thấy《 Mười vạn 》dường như rất vội, nó đang tăng tốc tìm kiếm người mới sao?”
Ứng Nhược Kỳ không kìm được mà suy đoán, nó đã không hài lòng với việc để độc giả cũ dẫn dắt người mới, trực tiếp ném họ vào nhiệm vụ tầm trung, sống sót thì chứng tỏ có tiềm năng, c.h.ế.t đi cũng không có gì đáng tiếc.
Nó dường như đang chọn những người mà nó cho là đủ mạnh, nhưng tại sao《 Mười vạn 》lại có sự thay đổi như vậy?
Phong Nại cũng cảm thấy phiền phức, vì trong nhiệm vụ định kỳ xuất hiện người mới không biết gì, cũng sẽ tăng thêm độ khó cho họ trong việc giải quyết nhiệm vụ.
“Cứ tự giới thiệu trước đã, tôi là Phong Nại, độc giả trung cấp.”
Trải qua nhiệm vụ tân thủ sẽ tự động nâng cấp lên độc giả sơ cấp, tích lũy được hơn 50 điểm sách phiếu là độc giả trung cấp, hơn 200 điểm là độc giả cao cấp. Nghe đồn rằng trên độc giả cao cấp còn có độc giả thần cấp, nhưng không ai biết cần bao nhiêu điểm để đạt được cấp độ này. Hơn nữa, chỉ có độc giả thần cấp mới biết được con đường thoát khỏi 《 Mười vạn 》
Cố Sở còn thiếu chút nữa là trở thành độc giả trung cấp, có thể thấy Phong Nại hiểu biết về《 Mười vạn 》nhiều hơn cô.
Ứng Nhược Kỳ cũng là độc giả trung cấp, trong một câu chuyện xuất hiện hai độc giả trung cấp, độ khó chắc chắn sẽ cao.
Còn về ba người mới, Vạn Tam không cần nói nhiều, hai người còn lại: một người tên là Giả Dư Bảo, hơn bốn mươi tuổi, bụng bia, trông phúc hậu nhưng cũng ‘dầu mỡ’. Người còn lại tên là Lưu Tam Toàn, thân hình gầy gò, lưng hơi còng, luôn cố ý tránh ánh mắt của người khác.
Hai người này lúc đi đến gần thì sát nhau, khi mọi người tụ lại thì lại đứng xa nhau.
“Bây giờ còn hơn một tiếng nữa là đến 20:00, tôi đề nghị mọi người làm quen với địa hình, xem có chỗ nào thích hợp để trốn không.”
Phong Nại cảm thấy, đây hẳn là một trò chơi trốn tìm, theo gợi ý, nơi này chắc chắn có một khu vực an toàn tuyệt đối.
“Ba người chúng ta đều có kinh nghiệm, trước 20:00, mỗi người dẫn theo một người, truyền đạt một số kinh nghiệm.”
Ứng Nhược Kỳ nhìn Cố Sở và Phong Nại nói, cô ta từng hợp tác với Phong Nại trong một câu chuyện, nhưng đối với Cố Sở thì không biết gì cả.
Hơn nữa, câu chuyện này dường như muốn mọi người tự mình tìm cách sống sót. Ba người họ có kinh nghiệm và một số biện pháp bảo vệ mạng sống, thì còn đỡ hơn. Nhưng ba người mới thì sao?
Ứng Nhược Kỳ không thể vì một người lạ mà đặt mình vào tình thế nguy hiểm, nhưng nói thêm vài câu, cho họ một số bài học kinh nghiệm, cô ta vẫn sẵn lòng.
“Được thôi.”
Cố Sở gật đầu, dù Ứng Nhược Kỳ không nói, cô chắc chắn cũng sẽ mang Vạn Tam theo bên mình.
Phong Nại cũng không có ý kiến, mấy người quyết định, trước tiên mỗi người mang theo người của mình tách ra, đến 19:40 sẽ tập hợp lại để nói về những phát hiện của mình.
“Tôi cảm thấy giọng của Lưu Tam Toàn có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu.”
Khi đi xa một chút, Vạn Tam thì thầm vào tai Cố Sở.
“Tên này cố ý bóp giọng, che giấu đầu mối, trong hiện thực chắc cũng không phải là người tử tế gì.”
Vạn Tam tự nhận mình là người lăn lộn trong tam giáo chín lưu* hỗn tạp, gã cảm thấy mỗi người đều có một loại hào quang, người tốt và người xấu, nhìn một cái là rõ ràng.
<*Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.>
“Ừ.”
Cố Sở mặt lộ vẻ suy tư.
“Lưu Tam Toàn và Giả Dư Bảo, chắc chắn là quen biết nhau.”
Khi hai người tự giới thiệu, ánh mắt có một lần giao nhau ngắn ngủi, rất ngắn, nhưng cũng bị Cố Sở bắt gặp. Là một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm, cô cũng có chút nghiên cứu về đọc biểu cảm hành vi.
Mặc dù hai người đó tự xưng không quen biết, nhưng Cố Sở cảm thấy chắc chắn bọn họ đang nói dối.
Khi nói chuyện, hai người đã đi đến vị trí biên giới.
[Chú ý an toàn mọi nơi, gia đình đoàn viên mỗi năm]
[An toàn không rời miệng, quy tắc không rời tay]
[Hải Thiên đã chế tác, chắc chắn sản phẩm xuất ra phải chất lượng]
……
Trên hàng rào đổ nát treo nhiều băng rôn đã phai màu vì gió mưa, nhưng vẫn có thể thấy rõ chữ trên đó.
Cố Sở đứng lại, đột nhiên quay đầu.
Một số tòa nhà cao tầng đã được xây dựng theo nguyên mẫu hiện ra, xung quanh chất đống gạch ngói, xi măng, thép…
Vì bị bỏ hoang quá lâu, khe hở giữa gạch ngói đã mọc cỏ, thép lộ ra ngoài không khí cũng đầy rỉ sét, trên đỉnh mấy tòa nhà dang dở còn có vài tấm biển lung lay, treo lơ lửng giữa không trung.
Hải, Thiên, Đoàn
Tập đoàn Hải Thiên!
Cố Sở nắm chặt tay, môi dần dần tái nhợt.
Tỉnh Xuyên Tây, khu Điền Trung, dự án bất động sản khiến tập đoàn Hải Thiên trực tiếp phá sản - khu dân cư Hạnh Phúc.
Cũng là công trường khiến cha dượng cô mất mạng!
[Hắn đang chờ ngươi, chờ rất lâu rồi, đừng để hắn tìm thấy ngươi! Ngàn vạn lần đừng hắn tìm thấy ngươi!]
Có phải là hiểu theo ý mà cô đang hiểu không?
“Ha——”
Cố Sở cười lạnh một tiếng.