[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 34: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (1)
Cập nhật lúc: 2024-07-25 10:21:18
Lượt xem: 222
“Tiểu Cố à, vụ án này giao cho cô phụ trách nhé.”
Lúc sắp tan làm, Trần Bang Xuyên ném một tập tài liệu lên bàn của Cố Sở, “Chậc, giờ này mới đưa vụ án đến, chẳng phải là ép người ta làm thêm giờ sao. Yên tâm, tôi sẽ xin thêm tiền làm thêm giờ tháng này cho nhóm của các cô.”
Ông ta nhìn chiếc đồng hồ mới mua để chúc mừng mình thăng chức, khó xử nói.
“Sếp, vụ án gì vậy?”
Sau khi Trần Bang Xuyên rời đi, Hoa Anh chạy đến bên cạnh Cố Sở, tò mò hỏi.
“Là vụ án đồ cổ.”
Tài liệu không nhiều, Cố Sở lật qua vài trang đã nắm rõ tình hình.
Những năm gần đây, ở chợ đen tỉnh Xuyên Tây xuất hiện một loạt đồ cổ, nhìn màu sắc, đều là “hàng mới” vừa được khai quật không lâu. Qua kiểm tra của chuyên gia và xác định bằng phương pháp carbon-14, những cổ vật này có niên đại hơn một nghìn năm.
Điều khiến các chuyên gia khảo cổ kinh ngạc là những cổ vật này, từ hình dáng, hoa văn đến các khía cạnh khác, đều có sự khác biệt lớn so với các cổ vật cùng thời kỳ. Sự xuất hiện của một số đồ tùy táng còn chứng minh rằng những cổ vật này là đồ tùy táng của một người có thân phận cao quý.
Chủ nhân của ngôi mộ là ai? Tại sao đồ tùy táng của người này lại có nhiều điểm khác lạ như vậy? Tìm được ngôi mộ và các văn bản, hình ảnh bên trong sẽ là một phát hiện quan trọng trong lịch sử giới khảo cổ.
Đáng tiếc là khi phát hiện ra sự tồn tại của lô cổ vật đó đã qua vài tháng, người bán đồ cổ rất cẩn thận, sau khi bán lô cổ vật này xong thì không xuất hiện nữa, khiến tỉnh Xuyên Tây không có tiến triển gì, vụ án này cũng bị đóng lại. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Đầu tháng này, ở chợ đen Tân Thành cũng xuất hiện một loạt đồ cổ không rõ nguồn gốc.
Qua điều tra, hình dáng của lô cổ vật này rất giống với lô cổ vật xuất hiện ở tỉnh Xuyên Tây vài năm trước, và niên đại cũng gần nhau, rất có thể xuất phát từ cùng một ngôi mộ. Vì vậy tỉnh Xuyên Tây đã liên hệ ngay với cảnh sát Tân Thành, hy vọng hai nơi có thể phối hợp điều tra.
“Anh Tử, lát nữa đi cùng tôi đến chợ Tiểu Ngưu một chuyến.”
Chợ Tiểu Ngưu mà Cố Sở nhắc đến là một khu chợ vỉa hè khá thú vị ở Tân Thành. Con phố đó vào những năm 70, 80 là chợ gia súc nổi tiếng nhất địa phương, nhiều người đã mang bò và cừu của nhà mình đến đây bán.
Sau này, dần dần, một số người dân ở các vùng nông thôn xung quanh cũng đến con phố này bán rau quả dư thừa của nhà mình. Sau đó, đồ đạc ngày càng đa dạng, một số người bán đồ cũ cũng xuất hiện.
Sau những năm 1920, kinh tế của thành phố Tấn Thành phát triển nhanh chóng, bắt đầu việc cải tạo đô thị, nhưng con phố đó vẫn giữ được diện mạo cũ. Tuy nhiên, hiện nay các chợ nông sản và siêu thị bách hóa đã quá đầy đủ, trên con phố này hầu như không còn quầy bán rau, mà thay vào đó là nhiều quầy bán đồ thủ công mỹ nghệ, đồ nội thất cũ và đồ cổ.
Khu chợ này rất phức tạp, trở thành một trong những kênh tiêu thụ hàng hóa bất hợp pháp. Mỗi năm, việc chỉnh đốn thị trường hàng hóa đều bắt giữ được nhiều người từ con phố này. Chính quyền luôn muốn quy hoạch và loại bỏ các quầy hàng di động ở đây, nhưng những năm gần đây, “chợ Tiểu Ngưu” đã trở thành một điểm du lịch đặc trưng của Tấn Thành, khiến việc xử lý “chợ Tiểu Ngưu” luôn gặp khó khăn.
“Đã rõ.”
Hoa Anh vui vẻ đáp lại.
……
“Chết tiệt!”
Vạn Tam ngồi xổm bên sạp hàng của mình, tay cầm một phần mì lạnh, ăn xì xụp, thỉnh thoảng đáp lại khách qua đường. Khi đang cảm thán hôm nay có lẽ cũng không có gì thu hoạch, gã nhìn thấy hai người từ xa đi tới, theo phản xạ đặt bát xuống, cúi người chui xuống gầm sạp.
“Chỉ cần nói là không thấy tôi.”
Cũng không quên nhắc nhở chủ sạp bên cạnh, mặt mày như gặp ma.
“Vạn Tam, đừng trốn nữa, tôi đã thấy anh rồi.”
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Cố Sở bước tới, gõ nhẹ lên mặt bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-34-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-1.html.]
Trên sạp của Vạn Tam bày một số đồ cổ giả, trên con phố này có nhiều chủ sạp đồ cổ như Vạn Tam, hàng thật thì hiếm như lông phượng sừng lân.
“Ôi trời, sao tiền lẻ lại rơi xuống dưới bàn thế này, tìm mãi mới thấy!”
Vạn Tam cười hì hì, kéo tấm vải bàn lên, chui ra từ gầm bàn.
“Tôi nói sao sáng nay dậy lại thấy chim khách, hóa ra hôm nay gặp quý nhân. Phó đội trưởng Cố, chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhỉ, gần đây tôi rất ngoan, không phạm tội gì đâu.”
Vạn Tam là một người đàn ông trung niên nhỏ bé, gầy gò, trông có vẻ gian xảo.
Đừng nhìn người này trông xấu xí, gã luôn nghĩ mình đẹp lắm, cho rằng bố mẹ đặt tên là Vạn Tam, chỉ thiếu một chữ “Vạn” so với vị phú ông thời cổ đại, tin rằng sau này mình cũng có thể phát tài, luôn giữ phong thái của một đại gia.
Chỉ cần ra ngoài là gã bôi sáp, chải tóc bóng loáng, có khi ruồi đậu lên cũng bị trượt chân, càng làm cho khuôn mặt thêm gian xảo.
Cố Sở từng tự tay bắt đối phương vài lần vì giúp người khác tiêu thụ hàng hóa bất hợp pháp. Nhiều lần điều tra các băng nhóm móc túi, cuối cùng đều lần ra người này, Vạn Tam cũng vì thế mà ngồi tù vài tháng.
Nhưng Cố Sở không ghét Vạn Tam lắm, người ta nói tướng do tâm sinh, nhưng bản chất của Vạn Tam không gian xảo như vẻ ngoài.
Nhà họ Vạn có ba anh em, Vạn Tam là út, là con muộn. Khi vừa sinh ra, người anh thứ hai đã mười ba tuổi. Nhà họ Vạn chỉ là một gia đình bình thường, hai ông bà già đã dốc hết tâm huyết để xây nhà và cưới vợ cho hai người con đầu. Họ nói rằng khi em út lớn lên, hai anh phải giúp đỡ em lập gia đình. Nhưng khi Vạn Tam chưa trưởng thành, ông Vạn qua đời vì tai nạn, hai người anh đột nhiên thay đổi thái độ, đuổi em út ra khỏi nhà, cũng không muốn nuôi mẹ già.
Bà Vạn liên tiếp chịu đả kích, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo. Vạn Tam chỉ có thể mang theo người mẹ có thể phát điên bất cứ lúc nào ra ngoài kiếm sống.
Cơ thể gã cũng không tốt, vì trong thời kỳ phát triển ăn uống không đủ, người nhỏ bé không làm được việc nặng. Sau này tình cờ gặp một kẻ lừa đảo, học được vài chiêu, rồi đến chợ Tiểu Ngưu bày sạp, bán một số đồ thủ công mỹ nghệ giả để nuôi sống mình và mẹ.
Đến tuổi gần kết hôn, người mẹ điên của gã phát hiện bị ung thư dạ dày, nhưng vẫn là giai đoạn đầu, còn có thể chữa. Gã đã dùng hết tiền tiết kiệm mua nhà để chữa bệnh cho mẹ, cộng thêm các chi phí sau này, kéo dài đến năm ba mươi chín tuổi vẫn chưa có đối tượng. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Hai năm trước, bà mẹ đã qua đời. Sau khi lo liệu tang lễ cho mẹ, đối phương lại nghĩ đến chuyện kết hôn. Có người giới thiệu cho Vạn Tam một góa phụ có con, gã cũng khá hài lòng. Nhưng vừa nhận giấy kết hôn chưa kịp tổ chức tiệc thì đã bị Cố Sở bắt vì buôn bán hàng hóa bất hợp pháp.
Gã không kéo dài chuyện với góa phụ, trực tiếp ở trong tù đồng ý ly hôn. Số tiền sính lễ năm vạn cũng không đòi lại, bởi vì thích con trai của góa phụ, số tiền đó gã để góa phụ giữ lại, cho con trai đi học trường tốt hơn.
Với vài lần tiền án, không ai muốn giới thiệu đối tượng cho Vạn Tam nữa, đến giờ người này vẫn cô đơn một mình.
Vạn Tam không trách Cố Sở chút nào, vì chính gã đã làm sai. Lần đầu tiên bị bắt, đội phó Cố còn khuyên gã cải tà quy chính. Lúc đó người mẹ điên chưa chết, Cố Sở đã đồng ý với yêu cầu của gã, thỉnh thoảng đến nhà thăm bà cụ, giám sát người chăm sóc được thuê.
Vạn Tam là người biết ơn.
Chỉ là gã đã quen với cách kiếm tiền nhanh này, nếu không chỉ dựa vào việc bán đồ cổ giả, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc lừa được một người ngốc. Gã lấy đâu ra tiền thuê người chăm sóc và mua thuốc cho mẹ, lấy đâu ra tiền để dành cho vợ?
Theo lời của Vạn Tam, đồ không phải tên này trộm, gã không quan tâm đồ từ đâu đến, có thể bán được là nhờ năng lực của gã, dùng lý do này để chiếm một phần lợi nhuận. Đây là cách kinh doanh của Vạn Tam.
Vừa thấy Cố Sở đã muốn trốn, đơn giản vì kẻ trộm sợ cảnh sát, vừa hay gần đây gã cũng làm một việc xấu nhỏ nhỏ, trong lòng có quỷ.
“Ăn no chưa, có muốn ăn thêm chút đồ nướng không, tôi mời.”
Cố Sở nhìn bát mì lạnh ăn dở trên bàn, suy nghĩ về biểu cảm lo lắng của Vạn Tam khi vừa thấy mình.
“Sếp Cố mời, tôi nhất định phải có thời gian rồi.”
Vạn Tam vỗ đùi, cũng không bày hàng nữa, dù sao công việc này cũng ít khi có khách, liền túm bốn góc khăn trải bàn, buộc lại một cách tùy tiện, rồi xách túi đồ lên, xoay xoay cái đầu.
“Đi thôi!”
Nói rồi, gã dẫn đường.