[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 178: Từ Chức
Cập nhật lúc: 2024-08-27 17:52:04
Lượt xem: 175
Thật đáng tiếc, Cố Sở mềm mại, trông vô hại cuối cùng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Khi tỉnh rượu, cô vẫn là người phụ nữ điềm tĩnh như trước.
Sáng hôm sau, đối diện với gương mặt lạnh lùng đó, Lận Mặc chỉ cảm thán một chút, nhưng nhanh chóng, sự thất vọng đó tan biến.
Trước đây, điều khiến Lận Mặc xúc động chính là đôi mắt kiên định, bền bỉ của Cố Sở. Dù gần như tuyệt vọng, da thịt co rút vì mất m.á.u và thiếu nước, trông xấu xí, nhưng đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn khắc sâu khuôn mặt hắn để sau này trả thù.
Chính ánh mắt đó đã khiến Lận Mặc, vừa tỉnh dậy sau ngàn năm phong ấn, cảm thấy áy náy và quyết định hy sinh một chút tinh huyết của mình, vì hắn tin rằng Cố Sở vẫn còn hy vọng sống sót.
“Con nít con nôi, uống ít rượu thôi, ít nhất đừng uống say, nguy hiểm lắm.”
Lận Mặc cố gắng giữ vẻ uy nghiêm trước hậu duệ, dù trong lòng hắn biết rõ rằng nếu có ai dám lợi dụng lúc hậu duệ say rượu, người đó mới thực sự gặp nguy hiểm.
Không thể tin được, hắn thật sự coi mình là trưởng bối đấy à.
Cố Sở nhấp một ngụm trà chanh mật ong buổi sáng, liếc nhìn lão cương thi đang cố tỏ ra uy nghiêm.
Cảm giác giống như một bé gái đang trộm đi giày cao gót của mẹ.
Không bàn đến mối quan hệ giữa cô và hắn vì sự can thiệp của cửa hàng 《 Mười vạn 》, mối quan hệ này không phải là “cha con” thuần túy giữa cương thi. Về mặt tâm lý, Cố Sở thấy hắn không có sự trưởng thành của một người cha, nhiều lúc cô cảm thấy mình có thể làm mẹ đối phương.
Nhưng nếu cô thật sự là mẹ ruột, cô chắc chắn sẽ không nhịn được mà đánh đứa trẻ này.
Nhìn đống đồ uống có ga và đồ ăn vặt trong phòng, cô tự hỏi liệu mình có nên cảm thấy may mắn không khi con cương thi già này từng là vương gia này, dù không có ai phục vụ, vẫn giữ thói quen sạch sẽ. Hắn uống xong một lon nước còn biết xếp chai rỗng vào góc tường. Trời ạ, trong thời gian cô không ở đây, hắn đã uống đến mức chất đầy một bức tường.
Cũng nên cảm thấy may mắn vì đối phương là cương thi, nếu không với tốc độ uống này, sớm muộn gì hắn cũng bị tiểu đường.
Cố Sở nhìn Lận Mặc với ánh mắt săm soi.
Không biết bây giờ lão cương thi này đã ngấm gia vị chưa, uống một ngụm m.á.u của hắn có vị ngọt không.
Lận Mặc đột nhiên cảm thấy lạnh. Hắn là cương thi, sao có thể lạnh được? Chẳng lẽ cơ thể hắn đã yếu đến mức này rồi sao?
Lận Mặc cười gượng, uống một ngụm nước có ga để trấn tĩnh, nhưng không nghĩ đến việc thay đổi tình trạng này.
Hắn cảm thấy bây giờ như vậy cũng tốt, kiên quyết không thuận theo ý muốn của thứ kia. Nó tìm mọi cách phá phong ấn của hắn thì sao? Nếu hắn dễ dàng để nó như ý, thì đã không có phong ấn từ ngàn năm trước rồi. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Lần này, Cố Sở nhận được một khoản tiền thưởng từ vụ án, cộng với lương tháng và các khoản phụ cấp, số dư trong thẻ của cô lại trở về năm con số.
Lần này, Lận - bị dạy bảo - Mặc đã biết giữ chừng mực, sẽ để lại tiền sinh hoạt cho Cố Sở.
Dù sao thì trong hai ngày nghỉ ở nhà, Cố Sở đã học cách tắt âm báo tin nhắn trừ tiền. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn, không ra ngoài gây chuyện, Cố Sở đã cảm thấy may mắn rồi.
Nhưng lần này, Lận Mặc thật sự không tiêu xài hoang phí số tiền này.
Hắn so sánh giá cả, mua cho Cố Sở một chiếc giường mới, ngoài ra còn mua thêm nhiều đồ nội thất và thiết bị gia dụng giá rẻ nhưng chất lượng.
So với Cố Sở kỳ quái, hắn lại thích nghi với xã hội hiện tại hơn. Chỉ trong chưa đầy một tháng, hắn đã thành thạo mạng xã hội và tham gia nhiều nhóm linh tinh.
Cho đến nay, hắn là con cương thi đầu tiên bên cạnh Cố Sở thành công nhận được phong bao lì xì tiền mặt.
Dù sao thì nhìn hắn đặt hàng với các thao tác mặc cả, săn mã giảm giá, Cố Sở đã bị con cương thi biết tiết kiệm này thuyết phục hoàn toàn.
Khi thuê nhà, Cố Sở chỉ quan tâm đến giá cả, vị trí, ưu tiên chọn nơi ít người qua lại, hầu như không có hàng xóm, không quan tâm đến kiểu dáng hay trang trí của căn nhà.
Dù sao thì cô cũng bận rộn công việc, thời gian ở nhà rất ít, chỉ cần có chỗ ngủ là được.
Căn nhà cũ này đã bỏ trống nhiều năm trước khi cô thuê, với sân đầy cỏ dại, mái nhà bị thấm nước, và tường mốc meo. Trước khi thuê, Vạn Tam đã giúp sửa chữa đơn giản, vá lại mái nhà và sơn lại những chỗ mốc nặng.
Dù vậy, căn nhà vẫn rất cũ kỹ, chỉ có vài món đồ nội thất cơ bản, không có cảm giác ấm cúng, lạnh lẽo.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Nhưng bây giờ thì khác.
Có lẽ Lận Mặc đã xem nhiều video cải tạo đồ cũ và trang trí nhà cửa trên mạng. Khi có tiền, hắn mua một bộ nội thất rẻ tiền, một đống giấy dán tường và vải, không biết lấy gỗ từ đâu về, ngày đêm làm việc. Chỉ trong vài ngày, căn nhà đã thay đổi hoàn toàn.
Tủ trong phòng khách được lắp lại cửa, kính tủ dán giấy mờ vân hoa, tạo nên một phong cách cổ điển. Bàn gỗ cũ được trải khăn, đặt một bình hoa, chỉ là hoa giả, thiếu chút hương vị…
Lận Mặc còn mua một đống ván gỗ rẻ tiền lát sàn. Dù loại gỗ này chứa nhiều formaldehyde, nhưng không sao, cương thi và bán cương thi không sợ độc. Chỉ cần hạn chế cho khách vào nhà là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-178-tu-chuc.html.]
Vì đã lát sàn, nên vào nhà không thể đi giày. Lận Mặc tự làm một giá để giày và mua cho Cố Sở một đôi dép lông xù dễ thương, có tai quỷ…
Các đồ trang trí trong nhà dần dần được thêm vào. Sự kết hợp giữa thẩm mỹ của Lận Mặc và các yếu tố từ video ngắn tạo nên một phong cách vừa đẹp vừa lộn xộn. Dù có nhiều thứ, nhưng cảm giác đầy đủ này khiến ngôi nhà chỉ có hai người trở nên ấm cúng hơn.
Hầu hết thời gian, Cố Sở đều lẻ loi một mình, cô đã lâu không cảm nhận được sự ấm cúng như vậy.
Trong phòng có hoa (giả), tranh trang trí tự vẽ (thay đổi thường xuyên vì thẩm mỹ của tác giả thay đổi quá nhanh), còn có tủ lạnh luôn đầy ắp (đồ ăn vặt)…
Ban đầu, Cố Sở nghĩ rằng Lận Mặc chỉ là một phiền toái, mang hắn theo chỉ để dễ bề kiểm soát. Nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra rằng, có thêm một người như hắn cũng không tệ.
Ít nhất, sự hiện diện của hắn không khiến cô cảm thấy khó chịu khi có thêm một người trong nhà.
Đáng tiếc, kỳ nghỉ thoải mái lúc nào cũng ngắn ngủi.
……
Cục cảnh sát vẫn thông qua yêu cầu từ chức của Cố Sở.
Lúc đầu, lãnh đạo thấy Cố Sở tận tâm với vụ án 708, thậm chí nhiều ngày liền ở lại ký túc xá của đơn vị, không về nhà, nên nghĩ rằng cô vẫn yêu nghề này và sẽ không đề cập đến việc từ chức nữa. Ai ngờ vụ án vừa kết thúc, Cố Sở lại một lần nữa đề xuất từ chức.
Lần này, ngay cả đồng nghiệp thân thiết nhất với Cố Sở cũng nghe tin này.
Mọi người phẫn nộ, cho rằng chắc chắn là do cạnh tranh vị trí đội trưởng với Trần Bang Xuyên thất bại, khiến cô mất niềm tin vào đội cảnh sát. Vì vậy, trong thời gian này, Trần Bang Xuyên bị nhiều ánh mắt soi mói ám chỉ.
Nhưng ngay cả ông ta cũng lo lắng, không muốn để Cố Sở đi. Đối phương là người có thực lực, ông ta còn mong trong thời gian bản thân tại chức, Cố Sở có thể phá thêm vài vụ án, làm đẹp hồ sơ của ông ta.
Đáng tiếc, lần này quyết định từ chức của Cố Sở, ngay cả cục trưởng cũng không thể ngăn cản.
Cục An ninh Quốc gia xác nhận Cố Sở đã rời khỏi cục cảnh sát, nhưng dường như cô vẫn thuộc hệ thống. Mức độ bảo mật của cô đột nhiên tăng cao, ngay cả cục trưởng cũng không có quyền điều tra.
Thông tin bí mật như vậy, cục trưởng tất nhiên không thể tiết lộ ra ngoài. Trần Bang Xuyên và những người khác thậm chí không có nguồn kênh để biết.
Cục trưởng nghĩ rằng, cấp trên đã phát hiện ra khả năng của Cố Sở, chuẩn bị đào tạo trọng điểm. Danh nghĩa là từ chức, thực tế là chuyển sang một vị trí khác, được bí mật thăng chức.
Trong tình huống này, cục trưởng làm sao dám giữ người, chỉ có thể nhanh chóng xử lý xong các thủ tục, nhìn Cố Sở rời khỏi đơn vị.
Cố Sở rời đi, người buồn nhất phải kể đến Hoa Anh.
Cô nàng vừa mới bắt đầu ăn dưa, à không, cô ấy thực sự không muốn xa rời sếp. Khi cô ấy mới vào cục cảnh sát, vẫn còn là một tân binh, chính là Cố Sở dẫn dắt cô ấy. Đối với cô ấy, Cố Sở vừa là thầy vừa là bạn, bây giờ Cố Sở rời đi, khiến Hoa Anh cảm thấy bất an. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Nhưng đồng thời, Hoa Anh hiểu Cố Sở. Cô ấy biết, đối phương làm bất kỳ quyết định nào cũng đều đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu Cố Sở chọn rời đi, chắc chắn là vì cô cảm thấy ở lại cục cảnh sát khiến cô không thoải mái, hoặc là có tương lai tốt hơn. Nếu vậy, cô ấy có tư cách gì để ngăn cản Cố Sở không từ chức?
Cô ấy chỉ có thể khi Cố Sở thu dọn đồ đạc cá nhân rời đi, khóc ôm lấy sếp, và nhấn mạnh rằng, dù sau này họ không làm việc cùng nhau nữa, vẫn là bạn tốt nhất, cũng phải thường xuyên liên lạc.
Trước mặt Hoa Anh, Cố Sở gật đầu, nói một câu “được”.
Nhưng thực tế, Cố Sở hiểu rằng, họ sẽ ngày càng xa cách.
Dù nói rằng xác suất bạn bè đồng nghiệp là rất thấp, nhưng nếu gắn bó quá sâu, cũng sẽ có khả năng bị 《 Mười vạn 》 kéo vào. Đặc biệt là khi Cố Sở không biết 《 Mười vạn 》 thực sự có mục đích gì với mình.
Ít nhất cô biết, 《 Mười vạn 》 đối xử với cô rất đặc biệt, điều này cũng có nghĩa là, những người xung quanh cô sẽ nguy hiểm hơn.
Vì Hoa Anh, cô cũng nên rời xa cô nàng.
Vì Hoa Anh có thể không thích nghi được với môi trường sống của 《 Mười vạn 》, và ngoài cô ra, Hoa Anh còn có bạn bè và gia đình khác.
Với ví dụ của chính mình, cùng với kinh nghiệm của anh trai và Sử Nhân, làm sao Cố Sở có thể tin tưởng 《 Mười vạn 》 và hệ thống nhân quả mà nó truyền bá?
Cô chỉ càng thêm cảnh giác và quyết tâm tìm ra nó, xé nát nó.
______
Lão cương thi đảm đang he, chứng nhận tốt nghiệp khóa vợ hiền dâu đảm. =)))
.....
Vì tình hình fb cá nhân của tui bị report vẫn chưa kháng cáo thành công nên trong thời gian tới sẽ không hoạt động trên fanpage (ko có vô được page á). Mọi người muốn ủng hộ tui thì qua follow bên Mottruyen đi (tìm kiếm Tiệm tạp hóa bán "báo" mục tác giả). Bên đó sẽ tiếp tục đăng nốt những chương còn lại cho đến khi end truyện. Đm ml Cáo Truyện, bà mày vừa đăng được mấy phút đã reup. Bên web này bị nó ngắm đến rồi tạm thời dừng đăng nhé. Bên Mottruyen lên full thì tui quay lại up bên đây. ☺️