[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 175: Xa Cách
Cập nhật lúc: 2024-08-23 17:08:45
Lượt xem: 177
Hơn hai mươi năm xa cách, người thay đổi không chỉ có một mình Sở Tương Như.
Cố Sở đã rất lâu rồi không khóc, lần gần đây nhất cô rơi nước mắt là khi nào?
Hình như là vào ngày tang lễ của người thầy đã dẫn dắt cô vào nghề, nhưng đó chỉ là vài giọt nước mắt rơi xuống. Cô không thích khóc, vì đối với cô, khóc chỉ làm tiêu hao nước trong cơ thể, không có lợi ích gì, thậm chí còn khiến người khác nghĩ rằng cô yếu đuối.
Năm đó khi đấu s.ú.n.g với bọn buôn ma túy, cô bị trúng nhiều phát đạn nhưng cũng không khóc. Chỉ khi tên buôn ma túy cuối cùng bị tiêu diệt, xác định an toàn, nhìn thấy đồng đội chạy về phía mình, cô mới cho phép mình ngất đi vì đau đớn. Khi tỉnh lại, ca phẫu thuật đã hoàn thành, tác dụng của thuốc mê dần tan, cô nhìn thấy đồng đội ngồi bên giường, mắt sưng húp vì khóc.
Dù là khi còn học ở trường cảnh sát hay sau khi tốt nghiệp và vào đội cảnh sát, một phụ nữ muốn được công nhận và thăng tiến trong môi trường chủ yếu là nam giới phải nỗ lực nhiều hơn.
Nước mắt là thứ khiến người ta yếu đuối, Cố Sở sẽ không khóc.
Nhưng lúc này cô mới nhận ra, thực ra không phải cô không muốn khóc, mà là không có ai bên cạnh khiến bản thân muốn khóc. Khi còn nhỏ, cô rất hay khóc nhè, bị dằm gỗ đ.â.m vào ngón tay cô cũng khóc, ngã trầy đầu gối cô cũng khóc, thậm chí ăn phải một quả dâu tằm chưa chín, chua lè cô cũng bĩu môi, vì cô biết, mỗi khi mình ấm ức buồn bã, sẽ có người mau chóng đến dỗ dành.
Không muốn khóc, chỉ là nhận ra bên cạnh không còn ai như anh trai, luôn chăm sóc cảm xúc của cô. Dù sau này, bên cạnh cô có những đồng nghiệp, bạn bè như Hoa Anh, người có thể giao phó cả mạng sống trong công việc, nhưng sự độc lập và lạnh lùng đã hình thành suốt mười mấy năm qua rất khó thay đổi. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Chỉ khi ở bên anh trai, Tri Tri mới có thể là cô bé vô tư, không cần mạnh mẽ hay vô địch. Nhưng khi anh không ở bên, cô trở thành Cố Sở, người phải tự bảo vệ mình, khoác lên lớp giáp và dựng lên những chiếc gai nhọn.
“Anh đã ở đâu?”
Cố Sở rất kiêu ngạo dùng vải áo của Sở Tương Như làm khăn tay, lau nước mắt của mình.
Cố Sở không hỏi lý do vì sao anh không đến tìm mình suốt những năm qua, bởi hiện tại, khi đang đối mặt với 《 Mười vạn 》, cô đã hiểu rõ nguyên nhân. Hơn nữa, cô cũng biết, dù anh không xuất hiện trước mặt cô, nhưng anh đã từng lén lút đến thăm cô.
Nếu không phải anh…
Dù là người công bằng nhất cũng có lúc thiên vị, Cố Sở luôn đề cao sự công - kiểm - pháp vĩ đại và tính duy nhất của công lý, không chấp nhận hành động tư hình. Tuy nhiên, khi Sở Tương Như g.i.ế.c c.h.ế.t Mã Đại Quân, cô không hề có ý nghĩ nghi ngờ hay trách móc.
Thực ra, tội ác của Mã Đại Quân theo pháp luật không đáng chết. Thậm chí, vì ông ta phạm tội chưa thành, có thể chỉ bị phạt tù một hai năm, hoàn toàn không đạt đến mức tử hình. Nhưng khi đối phương đã chết, Cố Sở lại cảm thấy rất vui.
Chính mình đã như vậy, Cố Sở càng không dám tưởng tượng, một khi hành động tư pháp tư nhân lan rộng, công lý mất đi sự tin cậy, mọi người đều tự chủ trương trả thù, trật tự xã hội sẽ sụp đổ đến mức nào.
Dù sao cô cũng không phải thánh nhân, chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất có thể.
“Anh đang ở một nơi rất an toàn.”
Sở Tương Như xoa đầu cô.
Trước đây, cô thường để tóc ngắn. Dù thời gian này không cắt tóc, tóc ngắn đã dài đến tai, nhưng sờ vào vẫn còn cứng, chưa đủ mềm mại.
Cô em gái trước mặt anh, nhiều lúc trông giống như một cậu em trai.
Sở Tương Như nén lại cảm giác thương xót, áy náy và chua xót trong lòng. Trong suy nghĩ của anh, em gái anh nên giống như một công chúa nhỏ, hoạt bát, vui tươi, không bao giờ phải lo lắng.
Nhưng rõ ràng, những năm anh không ở bên, cô đã buộc phải mạnh mẽ lên.
Cô em gái nhỏ ngày nào hay khóc nhè và làm nũng với anh, giờ đây, dù trong tình huống cảm xúc d.a.o động mạnh, cũng có thể nhanh chóng lau khô nước mắt, rồi bình tĩnh nói chuyện với anh.
Có chút xa lạ, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Họ vốn không nên sống cuộc sống như vậy, càng không nên chịu cảnh chia ly suốt hơn hai mươi năm. Sở Tương Như luôn khắc sâu trong tâm trí, ai là kẻ đã gây ra tất cả những điều này.
“Ở đâu?”
Cố Sở không cho phép Sở Tương Như né tránh câu hỏi này.
“Em không còn là Sở Tương Tri ngày xưa, ngã một cái cũng khóc nửa ngày nữa. Em không cần anh coi em như búp bê dễ vỡ nữa, em có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể… bảo vệ anh!”
Ba từ cuối cùng, Cố Sở nói rất dứt khoát.
Rõ ràng Sở Tương Như đang gặp rắc rối, nhưng anh không muốn nói cho cô biết. Có lẽ anh sợ cô sẽ chia sẻ nguy cơ này. Nhưng Cố Sở không cần anh phải cẩn thận chăm sóc cô như vậy.
“Có phải là Hội Công Bằng không?”
Thấy Sở Tương Như không nói gì, Cố Sở lại hỏi.
Dựa trên những gì cô biết, hiện tại chỉ có Hội Công Bằng là truy đuổi anh một cách quyết liệt nhất. Cục Đặc Sự, mặc dù không đồng tình với hành vi của thẩm phán, nhưng thái độ vẫn còn mập mờ. Họ cũng đang tìm kiếm anh, nhưng mục tiêu của họ là bắt sống và chiêu mộ anh. Dù sao, sức mạnh của anh quá lớn, một người như vậy, nếu không thể là bạn, thì tốt nhất cũng không nên là kẻ thù.
Không giống như Hội Công Bằng, gần như là không c.h.ế.t không thôi.
Sở Tương Như vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô đắm đuối, dường như muốn ghi nhớ cô vào lòng.
“Đừng lo lắng, anh đang ở một nơi rất an toàn. Lần này vào câu chuyện này anh đã dùng một số thủ đoạn, anh đã lâu không vào 《 Mười vạn 》, sau này cũng sẽ không vào nữa.”
Giọng điệu của Sở Tương Như rất nhẹ nhàng.
Nghe vậy, Cố Sở nhíu mày, chẳng lẽ đã tìm được cách thoát khỏi 《 Mười vạn 》?
Thành Khôn từng khẳng định rằng Hội Công Bằng luôn nỗ lực đào tạo những độc giả gần gũi với thần nhất. Mối thù giữa họ và anh trai không chỉ xuất phát từ việc anh đã tàn sát nhiều thành viên của Hội, mà còn vì sự tồn tại của Sở Tương Như đã cản trở con đường của các độc giả khác đến với thần.
Dù sao thì người gần gũi với thần nhất chỉ có thể là một.
Nhưng rất nhanh, Cố Sở đã từ bỏ ý nghĩ này.
Trực giác mách bảo cô rằng không phải vậy, nhưng rõ ràng, Sở Tương Như không muốn nói cho cô biết.
Ở điểm này, hai anh em họ rất giống nhau, những điều không muốn nói thì không ai có thể ép họ nói ra.
“Đến giờ rồi.”
Cơ thể của Sở Tương Như đột nhiên dần dần mờ đi, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh không rời khỏi Cố Sở.
Cái nhìn cuối cùng, thực sự là cái nhìn cuối cùng.
Sở Tương Như hiểu rằng mình không nên xuất hiện trong câu chuyện này. Anh nên giữ khoảng cách với cô để đảm bảo an toàn cho cô. Tuy nhiên, lý trí không thể kiểm soát được cảm xúc, đặc biệt khi anh biết rằng bỏ lỡ lần này có thể là vĩnh biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-175-xa-cach.html.]
Giờ đây, Sở Tương Như cảm thấy hối hận. Anh không nên đến để nhìn cô lần này, vì điều đó đã khiến anh sinh ra lòng tham, muốn nhìn cô thêm lần nữa, rồi lần nữa…
Cố Sở kinh ngạc, rõ ràng câu chuyện này chưa kết thúc, vẫn còn ba vòng chơi, mặc dù ba vòng chơi này gần như chỉ là hình thức.
Nhưng khi suy nghĩ lại, cô nhận ra rằng anh trai dường như đã sử dụng một số thủ đoạn bí ẩn để tham gia vào câu chuyện này. Có lẽ khi rời đi, anh không cần phải tuân theo quy tắc của trò chơi. Anh cũng đã nói rằng sau này sẽ không vào 《 Mười vạn 》 nữa.
Chờ đã!
Cố Sở đột nhiên nghĩ đến một người - Lận Mặc.
Người này cũng từng được 《 Mười vạn 》 chọn, nhưng trong hàng ngàn năm phong ấn, hắn cũng chưa từng vào thế giới của 《 Mười vạn 》.
Anh trai rốt cuộc muốn làm gì!
Lúc này, cơ thể của Sở Tương Như đã hóa thành hư vô một nửa, Cố Sở đưa tay muốn nắm lấy anh, nhưng chỉ chạm vào khoảng không, không bắt được gì cả.
“Anh đã nói sẽ đến tìm em? Chỉ gặp một lần sao đủ!”
Cố Sở toàn thân run rẩy, mắt đỏ hoe chất vấn anh.
Sở Tương Như chỉ mỉm cười, miệng anh mấp máy vài lần nhưng Cố Sở không nghe thấy âm thanh nào, cho đến khi Sở Tương Như hoàn toàn biến mất trước mắt cô.
Lại một lần nữa! Họ lại một lần nữa bị buộc phải chia xa!
……
Ba vòng chơi còn lại kết thúc một cách nhàm chán, mọi người trong quá trình chơi đều cố nén tò mò, nhìn Cố Sở với khí chất lạnh lùng, không ai dám lại gần.
Vừa rồi cô và người đeo mặt nạ lần lượt rời khỏi phòng chơi, nhưng khi thời gian quy định bắt đầu trò chơi, Cố Sở đã quay lại, còn người kia thì không xuất hiện nữa.
Phải biết rằng, quy tắc trò chơi quy định phải hoàn thành ba vòng chơi, nếu Nam Mặt Nạ không xuất hiện, có nghĩa là nhiệm vụ của anh thất bại, không thể rời khỏi câu chuyện này.
Không ai chọn tự tìm đường chết, trừ khi anh không thể xuất hiện.
Là Cố Sở g.i.ế.c đối phương sao?
Nghĩ kỹ lại, chắc chắn giữa hai người có mối thù cũ, dù sao chàng trai đeo mặt nạ đã g.i.ế.c cha dượng của Cố Sở, còn suýt nữa khiến cô bị đổ oan.
Trong 《 Mười vạn 》, nhiều độc giả rút ra bài học rằng việc bảo toàn bản thân là quan trọng nhất. Người đeo mặt nạ thần bí, không ai biết anh là ai, cũng không có mối quan hệ gì đặc biệt. Vậy tại sao phải vì anh mà đắc tội với Cố Sở, người vẫn còn sống?
Chỉ có thể cảm thán rằng người đó thật xui xẻo khi lại rơi vào cùng một câu chuyện với kẻ thù cũ. Rõ ràng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi câu chuyện, nhưng cuối cùng lại bị g.i.ế.c vào phút chót. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Do suy đoán này, trong những vòng chơi cuối cùng, Giang Tín luôn lo lắng, sợ rằng Cố Sở sẽ g.i.ế.c người. Hiện tại, bản thân đã yếu đi vì bị thương, bên cạnh Cố Sở còn có vài con quỷ khó đối phó, hắn chưa chắc đã là đối thủ. Chỉ cần chịu đựng đến khi trò chơi kết thúc, khi trở về thế giới thực, hắn sẽ khôi phục sức mạnh ban đầu.
Hơn nữa, trong thế giới thực, họ không có chứng cứ phạm tội của hắn, và phía sau hắn còn có tổ chức Hội Công Bằng mạnh mẽ. Chỉ cần sống sót rời khỏi, hắn sẽ giữ được mạng.
Vì vậy, trong vài giờ cuối cùng, Giang Tín luôn lo lắng, bất kỳ hành động nào của Cố Sở cũng khiến hắn trở thành chim sợ cành cong.
Trong trạng thái căng thẳng kéo dài như vậy, thần kinh của Giang Tín đã trở thành một sợi dây mỏng manh, chỉ cần một chút lực là sẽ đứt.
Nhưng cho đến khi rời khỏi câu chuyện, Cố Sở vẫn không ra tay với hắn ta.
……
Đối với Cố Sở và Giang Tín, thời gian đã trôi qua gần ba ngày, nhưng đối với những người khác trong thế giới thực, chỉ là vài hơi thở.
Mọi thứ vẫn dừng lại ở khoảnh khắc họ bước vào 《 Mười vạn 》.
Giang Tín cảm nhận được sức mạnh dồi dào tràn ngập trong cơ thể, khiến hắn trở nên kiêu ngạo. Niềm vui đột ngột mất đi rồi lại có được dưới sự căng thẳng thần kinh đã biến hắn thành một kẻ điên cuồng, không còn bình thường.
Giang Tín ngồi trong phòng thẩm vấn, lúc này, trong phòng chỉ có mình hắn ta.
“Đến bắt tôi đi! Bằng chứng đâu? Bây giờ còn mấy chục giờ nữa? Các người định tội tôi đi!”
Hắn gào lên điên cuồng với thiết bị giám sát, lớp vỏ bọc hiền lành chất phác bị xé toạc hoàn toàn. Không còn giả vờ nữa, hắn lộ rõ bản chất của một kẻ điên. Nhưng họ có thể làm gì hắn chứ?
“Sếp Cố, đã tìm thấy chưa?”
Cố Sở và Lâm Tắc đứng trong phòng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn qua tấm kính, quan sát từng biểu hiện của Giang Tín. Họ vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng những cảnh sát khác phía sau không thể che giấu được sự phẫn nộ. Cả đám muốn mở cửa xông vào và trừng trị tên súc sinh này ngay lập tức.
“Ừ, tiến hành theo kế hoạch.”
Cố Sở gật đầu với người đến.
“Đúng rồi, kiểm tra con d.a.o này.”
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Cố Sở lấy từ túi ra một con d.a.o được bọc trong túi nhựa.
Ánh mắt của Lâm Tắc lộ vẻ nghi ngờ.
“Lấy từ người Giang Tín, coi như thử vận may.”
Cố Sở không hề nói dối, đây thực sự là thứ cô nhặt được từ bên cạnh Giang Tín khi hắn đang hoảng loạn.
Lâm Tắc nhướng mày, tò mò không biết cô học được kỹ năng này từ ai trong ngành cảnh sát, ngay cả một cảnh sát kỳ cựu như anh cũng không nhận ra hành động này của cô.
Dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng sự tin tưởng vào Cố Sở khiến Lâm Tắc nhanh chóng gạt bỏ mọi hoài nghi.
Giang Tín vẫn đang la hét trong phòng giám sát, cho đến khi trong phòng bắt đầu có khói mù.
Quỷ khí?
Lại có kẻ nào không biết điều, đến tìm hắn báo thù sao?
________
Sở Tương Như anh ơi ಥ‿ಥ