Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 128: Chung Cư Chết Chóc (13)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:22:49
Lượt xem: 161

Khi mối nguy bên ngoài tạm thời biến mất, mâu thuẫn của mỗi người lại một lần nữa quay về nội tâm.

“Phòng 108 được bố trí khác biệt so với phòng của tôi. Không có nhà vệ sinh và trông nhỏ hơn. Từ những gì tôi quan sát, có vẻ như đây là phòng của một phụ nữ lớn tuổi.”

Thành Khôn phá vỡ sự im lặng, gã không nhắc lại lý thuyết phân và nước tiểu của mình, mà đơn giản chia sẻ những gì bản thân phát hiện ở tầng 1.

Tất nhiên, gã không đề cập đến việc khi kiểm tra căn phòng đó, đột nhiên xuất hiện một ông lão phía sau mình.

Vì tiết kiệm nước miếng, Thành Khôn nói rất nhanh và ngắn gọn, không hề giải thích chi tiết về cách bố trí đơn giản nhưng có thể thấy rất tâm huyết trong căn phòng.

Sau khi nói xong, gã nhìn về phía những người còn lại, thái độ rất rõ ràng, hy vọng họ cũng nhanh chóng chia sẻ những phát hiện của bản thân. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>

“Vấn đề của người phụ nữ ở tầng 3, không cần chúng tôi nói nhiều, mọi người vừa mới tận mắt chứng kiến rồi.”

Khương Chính nhìn Thành Khôn, khá không hài lòng nói.

Trước đó anh còn nghĩ người đàn ông to lớn này trông có vẻ không có tâm cơ, bây giờ nghĩ lại chưa chắc.

Trong nhóm này, chỉ có duy nhất Thành Khôn kiểm tra tầng 1. Vì vậy, dù đối phương có cung cấp manh mối sai lệch để đánh lạc hướng, họ cũng chỉ có thể xác minh bằng cách kiểm tra tầng 1 sau này. Nếu người này giấu một số phát hiện quan trọng hơn, họ sẽ không thể biết được. Ngay cả khi sau này họ tự kiểm tra tầng 1 và phát hiện ra những manh mối đó, cũng không thể xác định liệu Thành Khôn không biết hay cố tình giấu.

Họ thì khác, khi kiểm tra đều có người giám sát, nếu một người chọn giấu giếm, dù người kia không vạch trần nhưng trong lòng đã biết, sẽ nghi ngờ phẩm chất của người đồng hành tạm thời này. Trong thời gian sau đó, họ sẽ tự giác nghi ngờ mỗi câu nói của đối phương.

Nếu vì e ngại điều này mà chọn không nói dối, không giấu giếm, thì không nghi ngờ gì nữa, Thành Khôn sẽ là người hưởng lợi lớn nhất. Vì gã ta có thể không tốn chút sức lực nào mà nhận được nhiều manh mối của các tầng khác.

Hơn nữa, khi chia sẻ thông tin tầng 1 trước đó, gã không cho họ thời gian phản ứng. Nếu không phải người này đột ngột mở lời trước, họ cũng có thể cùng đồng đội đối chiếu lời khai, đưa ra một manh mối mà cả hai bên đều đồng ý, có thể nói rõ với người khác.

Gian trá! Xảo quyệt!

Khương Chính vừa thầm mắng trong lòng, vừa từ từ kể ra những phát hiện của mình ở tầng 3.

Khi Khương Chính chuẩn bị nói ra cảnh tượng kinh hoàng từng thấy trong phòng của nữ quỷ ở tầng 3, Trương Phong Niên đã tiếp lời anh ta.

“Trong phòng của nữ quỷ ở tầng 3 có rất nhiều máu. Tủ đồ ở đó có hai loại quần áo, một loại là của người đàng hoàng; một loại là hở hang, phù hợp với thân phận gái điếm được nhắc đến trong câu chuyện.”

Vì thiếu nước, giọng Trương Phong Niên cũng khàn khàn, tốc độ nói và mô tả của hắn cũng ngắn gọn nhất có thể.

“Chúng tôi trốn trong phòng nhìn thấy bộ mặt thật của nữ quỷ, vừa rồi khi nữ quỷ nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, chắc mọi người cũng đã nhìn thấy.”

Vì lời nhắc của Trương Phong Niên, mọi người đều nhớ lại khuôn mặt đầy m.á.u thịt mơ hồ đó, hàm răng trắng toát nhuốm m.á.u không có môi che, đồng tử trắng bệch nhìn chằm chằm về phía họ.

Dường như đây là một con quỷ không mặt, chính xác hơn là một con quỷ không có da mặt. 

Đối phương mặc quần áo che kín gần như toàn thân, khiến họ chỉ tập trung vào động tác của cô ta mà không chú ý đến việc da ở các bộ phận khác có còn tồn tại hay không. 

Tuy nhiên, với hành động vừa rồi của cô ta - tay chân vặn vẹo bò trên mặt đất, thè lưỡi ra ăn uống tham lam - không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng môi, da mặt và các phần da, cơ bắp khác đã bị cô ta tự cào ra và ăn mất.

Nói xong những điều này, Trương Phong Niên im lặng, như thể đã nói hết tất cả các manh mối hiện có.

Khương Chính nhìn Trương Phong Niên, ý của đối phương là muốn giấu đi những cảnh tượng đáng sợ mà họ đã thấy trong phòng ở tầng 3 trước đó.

Trương Phong Niên này, quả nhiên giống như anh ta tưởng tượng, tâm cơ thâm trầm.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Khương Chính cũng đồng ý với việc giữ bí mật của Trương Phong Niên. Dù sao, đó là manh mối quan trọng mà họ đã mạo hiểm tính mạng để có được. Tại sao lại dễ dàng tiết lộ cho người khác biết? Đây là một trò chơi sinh tử, không chỉ cần cố gắng sống sót mà còn phải nỗ lực giành được phần thưởng cao nhất. Mỗi người trước mắt đều là đối thủ cạnh tranh, không phải là bạn bè.

Hơn nữa, chẳng lẽ Thành Khôn không giấu giếm thông tin quan trọng nào sao? Ví dụ như khi họ gặp gã ta trước đó, tại sao đối phương lại nằm trên ghế bập bênh của ông già.

Có thể thấy con người đều có tư tâm, bây giờ Trương Phong Niên chủ động giấu giếm manh mối này, anh ta chỉ là phối hợp với Trương Phong Niên mà thôi.

“Chúng tôi không tìm thấy gì ở tầng 4, sau đó… sau đó…”

Lưu Lâm nói với giọng khàn khàn, nghĩ đến những cảnh tượng đã xảy ra trước đó, chị ta vẫn còn sợ hãi, nói chuyện còn nghẹn ngào.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

“Tôi chỉ muốn sống sót, nếu các người có thể giúp tôi vượt qua kiếp nạn này, một triệu, hai triệu… không không không, mỗi người tôi đều cho năm triệu, chỉ cần có thể sống sót, nhiều tiền hơn tôi cũng sẵn sàng cho mọi người.”

Lưu Lâm hành động như một người giàu có bị hoảng sợ, sẵn sàng chi tiền để sống sót. 

Mọi người đã trình bày ngắn gọn về những manh mối họ phát hiện trước đó, chỉ còn lại Cố Sở và Dư Châu Châu. 

Tất cả ánh mắt đều hướng về họ.

Cố Sở do dự, không biết có nên nói về những thùng chứa đựng t.h.i t.h.ể ở tầng 5 hay không, nhưng cô biết rằng sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra. 

Cố Sở không xác định được, những ngày về sau, đám người có bị cơn đói khát làm mất đi lý trí đi tìm thứ “đồ ăn” có sẵn đó không.

Cô ghét cuộc thử thách về nhân tính này, nhưng không thể ngăn cản nó. 

Việc này làm cô nhớ đến câu chuyện có thật ở hiện thực mà bản thân từng đọc được. Một đoàn thám hiểm bị bão tuyết vây khốn, dưới tình huống thiếu lương thực, một thành viên đã bị đông chết, những người còn lại dựa vào tuyết để cung cấp nước. Khổ sự chịu đựng nhiều ngày, mà đội cứu hộ chậm chạp mãi chưa tới, bọn họ đã ra tay với t.h.i t.h.ể của đồng đội mình. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Chuyện cũ kết thúc, những người ăn t.h.i t.h.ể đó được đội cứu hộ giải cứu, còn một số người không vượt qua được rào cản tâm lý đều bị đói khổ lạnh lẽo mà c.h.ế.t đi.

Trong trường hợp đó, cách làm của ai đúng? Cách làm của ai sai?

Không ai có thể đưa ra một đáp án chính xác, đây là cuộc đấu tranh của nhân tính và khát vọng sống.

Mà thực tế bày ra trước mặt, cả đám cũng đang phải lựa chọn, không ép buộc họ phải ra tay g.i.ế.c người, mà là đem một đống t.h.i t.h.ể bày ra trước mặt. Ở thời điểm bọn họ sắp bị đói chết, yên lặng hỏi một câu.

“Có ăn hay không!?”

Cố Sở có thể đảm bảo mình sẽ không động vào những thứ ở trên tầng 5 đó, nhưng nếu người khác muốn ăn thì sao?

Cô đâu thể lúc nào cũng giám sát họ được, cũng không thể vào lúc họ muốn ăn thịt người mà g.i.ế.c họ?

Cố Sở phát hiện bản thân cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.

Cô không có cách ngăn cản cuộc khảo sát nhân tính này, nhưng cũng không muốn tự mình nói cho mọi người biết về những t.h.i t.h.ể ở tầng 5, khiến họ biết về nơi có lượng “đồ ăn” thịt người dồi dào.

Cố Sở im lặng một lúc, nhận ra rằng tìm ra cơ hội sống sót trong câu chuyện này là điều quan trọng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-128-chung-cu-chet-choc-13.html.]

“Tầng 5 không có đèn, chúng tôi phải dò dẫm bước vào và phát hiện chỉ có một phòng duy nhất. Tuy nhiên, do thiếu công cụ chiếu sáng, tôi không thể xác định rõ bố cục bên trong.”

Cố Sở nói. 

“Nếu tôi đoán không sai, con quái vật mà Lưu Lâm nói đã g.i.ế.c Từ Siêu Quỳnh, tôi và Dư Châu Châu cũng gặp phải.”

Câu nói này làm mọi người kinh ngạc, họ không còn quan tâm đến bố cục kỳ lạ của tầng 5 nữa. 

“Con quái vật đó không vào tầng 5, chúng tôi chỉ thấy một cái bóng lớn méo mó ở cầu thang.” 

Về chuyện ánh sáng là sự thật, đèn mơ hồ chẳng chiếu rõ được vật gì, huống chi xung quanh lúc đó đều tối đen như mực.

Dù sao mắt thường của Dư Châu Châu cũng không nhìn được gì, tất gì những gì cô nàng biết đều do Cố Sở nói cho.

“Tại sao nó không làm hại các cô?” 

Khương Chính hỏi gấp. 

Tình trạng c.h.ế.t thê thảm của Từ Siêu Quỳnh làm cho đám người họ cảm thấy căng thẳng. Một thành viên của Hội Công Bằng có khả năng cầm theo rất nhiều pháp khí tiến vào câu chuyện, mà còn không thể sống sót. Chính bọn họ còn không chắc mình có thể thắng Từ Siêu Quỳnh.

“Chúng tôi cũng không biết.” 

Cố Sở lắc đầu, mắt lóe lên sự nghi ngờ. Cái này thì đúng là cô không rõ.

“Có thể là bởi vì âm thanh ở tầng 5?” 

Dư Châu Châu cẩn thận nói.

“Bọn tôi nghe thấy tiếng động như đang chặt thịt, chặt xương. Sau khi con quái vật xuất hiện, hai người chúng tôi trốn vào góc, đến tận khi âm thanh kia biến mất, nó cũng không vào. Cũng có thể tôi quá sợ hãi, không nhận ra con quái vật đã rời đi từ trước.”

Dư Châu Châu không biết tại sao Cố Sở giấu những thứ ở tầng 5, nhưng trong những độc giả còn lại, cô ấy chỉ tin tưởng mỗi Cố Sở.

Hơn nữa, cô ấy chỉ là một người mới, đến độc giả lâu năm như Từ Siêu Quỳnh còn c.h.ế.t rồi, cô nàng cần thể hiện giá trị của mình để sống sót. 

Dư Châu Châu quyết định đặt cược vào Cố Sở, không chỉ không vạch trần lời nói dối của Cố Sở mà còn ủng hộ cô.

Bề ngoài ngoan ngoãn của Dư Châu Châu rất có tính lừa gạt, cộng thêm cô gái nhỏ chỉ là người mới, sau khi cô ấy mở miệng, không biết trong lòng người khác nghĩ sao, nhưng ngoài mặt đều khá tin tưởng.

.......

Hiện tại, mọi người phải tự quyết định xem có nên tin vào những manh mối này hay không. 

Trong tình trạng khát khao và mệt mỏi, không ai chọn nghỉ ngơi, tất cả đều cố gắng kiểm tra những nơi chưa kiểm tra. 

Thành Khôn, Khương Chính và Trương Phong Niên cùng chọn tầng 5. 

Cố Sở nhìn đoàn người lên tầng, nơi đó vẫn còn những mảnh t.h.i t.h.ể chưa được dọn dẹp.

Nhưng Cố Sở hiện tại, người đã có một số nghi ngờ về tòa chung cư này, đang đánh cược… cược rằng sau khi họ lên đến nơi, những gì họ thấy sẽ chỉ là cảnh tượng mà cô và Dư Châu Châu đã thấy lúc đầu khi lên lầu. 

Thịt và m.á.u vẫn còn trong thùng chứa, giữ nguyên hình dạng ban đầu…

…..

Dư Châu Châu chọn đi theo cô không làm Cố Sở ngạc nhiên, điều làm cô ngạc nhiên là Lưu Lâm cũng chọn đi cùng cô. 

Dựa trên logic thông thường, việc ở cùng ba người có kinh nghiệm như Thành Khôn chắc chắn sẽ an toàn hơn, dù sao Cố Sở cũng đã dắt theo người mới Dư Châu Châu bên cạnh. Hơn nữa, hai người họ đã có sự tiếp xúc và hiểu biết khi ở tầng 5, nên khi gặp nguy hiểm, Cố Sở có khả năng sẽ chọn cứu Dư Châu Châu. Trừ khi Lưu Lâm tin rằng tiền của mình có sức hấp dẫn hơn Dư Châu Châu trong mắt Cố Sở.

Vì nghi ngờ Lưu Lâm, Cố Sở đã chấp nhận lựa chọn của chị ta. 

Thật ra, Thành Khôn đã chủ động mời Lưu Lâm đi cùng họ.

Điều này đã nhận được một tiếng cười lạnh từ Khương Chính, đoán chừng anh ta nghĩ Thành Khôn chỉ quan tâm đến tiền thưởng mà Lưu Lâm hứa hẹn.

Cố Sở luôn quan sát động tĩnh dưới lầu, và sau khi chắc chắn rằng người phụ nữ ở tầng 3 đã rời đi, cô đi đến chỗ chuyển tiếp giữa tầng 2 và tầng 3, nơi Từ Siêu Quỳnh bị quái vật phân xác. 

Thật kỳ lạ, Cố Sở nhíu mày, cô nghĩ rằng sẽ thấy một đống xương bị ăn sạch, nhưng nơi này vẫn giữ nguyên như khi cô nghe thấy tiếng hét và xuống lầu.

Cô im lặng một lúc, chẳng lẽ là con ma nữ có dạ dày quá nhỏ, không thể nuốt trọn một xác chết? 

Cô đi tới, cúi xuống, muốn biết con ma nữ đã ăn những gì. Cố Sở từng hợp tác với pháp y để hoàn thành việc ghép nối cơ thể nạn nhân, đối với cô, đây là quá trình tìm ra sự thật cho nạn nhân.

Cô làm việc này với biểu cảm bình tĩnh nhất, thực hiện những hành động mà người khác thấy vô cùng đáng sợ. 

Dư Châu Châu đã hình thành thói quen, theo bản năng đi qua giúp đỡ, lựa chọn những bộ phận còn hoàn hảo đưa cho Cố Sở.

Chờ đến khi cô nàng tỉnh táo lại, mới nhận ra mình đang cầm t.h.i t.h.ể của Từ Siêu Quỳnh, cả người không kìm được cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng Cố Sở đã thuận tay tiếp nhận những khối t.h.i t.h.ể đó, bắt đầu sắp xếp từ phần đầu của Từ Siêu Quỳnh. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Dư Châu Châu niệm Phật trong lòng, nín thở, liên tục tự nhủ không được sợ hãi, tay chân cứng đờ như người máy, nhưng vẫn tiếp tục giúp đỡ.

Lúc này, trí nhớ chính xác của Cố Sở đã phát huy tác dụng. Cô đặt các mảnh ghép vào đúng vị trí theo hình dạng và kết cấu của chúng. 

Lưu Lâm đứng sau hai người, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, không biết đang nghĩ gì. 

Cố Sở và Dư Châu Châu dường như đã quên mất chị ta, từ đầu đến cuối không yêu cầu người này giúp đỡ.

Không biết đã bao lâu, Dư Châu Châu đã nhặt được mảnh cuối cùng, và Cố Sở cũng nhận lấy từ tay cô ấy, hoàn thành việc ghép nối cuối cùng. 

Tất cả những gì còn lại trên mặt đất đã được sử dụng, và lúc này, Từ Siêu Quỳnh hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt họ, không khác gì so với trong ký ức.

Cố Sở trầm lặng.

Biến mất, chỉ có những thứ trong túi đen mà nữ quỷ đem theo biến mất!

 

 

Loading...