Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 110: Manh Mối

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-06 23:44:55
Lượt xem: 161

“Hai người… quen nhau à?”

Hoa Anh nhìn Cố Sở và nữ cảnh sát của thành phố Khai Dương, hai người nhìn nhau không nói gì, cẩn thận hỏi.

“… Không quen.”

“Ngưỡng mộ đã lâu!”

Hai người đồng thời nói.

Người nói không quen là Cố Sở, vì trong hiện thực, họ thực sự không có giao tiếp.

Người nói ngưỡng mộ đã lâu là Sở Nhược Nam.

“Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu một số thành tích của đội phó Cố, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu.”

Lời giải thích này rất hợp lý, dù sao thì phía thành phố Khai Dương chắc chắn cũng đã tìm hiểu trước về hai cảnh sát được phái từ thành phố Tân Thành.

Bất cứ ai ngưỡng mộ Phó đội của họ đều là bạn của Hoa Anh, nghe xong lời giải thích của Sở Nhược Nam, ánh mắt của Hoa Anh nhìn đối phương trở nên nhiệt tình hơn nhiều. Đồng nghiệp ở thành phố Khai Dương này rất có mắt nhìn, biết rằng Phó đội của họ là tuyệt vời nhất!

Vì có Hoa Anh ở đó, Sở Nhược Nam và Cố Sở không giao tiếp nhiều. Trên đường đi, Hoa Anh và Sở Nhược Nam lại nói chuyện vui vẻ hơn, như thể họ mới là đồng đội từng vào sinh ra tử.

Hoa Anh suy nghĩ, chỉ xem một số hồ sơ thì làm sao hiểu hết về đội trưởng của cô ấy. Cô nàng phải giao lưu tốt với đồng nghiệp ở thành phố Khai Dương, để nữ đồng nghiệp có mắt nhìn này biết rằng đội trưởng của cô ấy dũng cảm hơn, thông minh hơn nhiều so với những gì ghi trong hồ sơ, là nữ siêu anh hùng thực sự của Trung Quốc hiện đại.

Cố Sở luôn giữ vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, nghe Hoa Anh khoe khoang như vậy vẫn có chút không chịu nổi, tiếc là, đã cố gắng nhiều lần nhưng không thể ngăn Hoa Anh lại. 

“Thấy chưa, sếp của chúng tôi còn có một đức tính tốt nữa, đó là khiêm tốn.”

Hoa Anh thậm chí vì sự ngăn cản của cô, lại thêm một ưu điểm cho sếp mình.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Sở Nhược Nam cười mỉm, qua gương chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm chán nản của Cố Sở ở ghế sau, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.

Có thể bởi vì bầu không khí căng thẳng nghiêm túc trong câu chuyện 《 Mười vạn 》, cũng có thể Cố Sở vốn là người khá lạnh lùng, chỉ khi có Hoa Anh hoạt bát ở đây, mới khiến Sở Nhược Nam thấy một Cố Sở hoàn toàn khác, một Cố Sở sống động hơn.

Cô như thế này, dường như mới là người anh ấy muốn thấy.

Không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trong mắt Sở Nhược Nam nhạt đi nhiều, thêm vài phần buồn bã không nói nên lời.

……

Hiện tại đã qua 4 ngày kể từ khi phát hiện t.h.i t.h.ể nữ bị phân xác, thành phố Khai Dương tập trung toàn bộ lực lượng, thậm chí còn nhờ sự giúp đỡ của các đơn vị anh em ở thành phố lân cận, toàn lực tìm kiếm danh tính của nạn nhân.

Khi Sở Nhược Nam đưa Cố Sở và Hoa Anh đến cục cảnh sát thành phố, vụ án vừa có một bước đột phá quan trọng. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Rõ ràng đã đến giờ ăn, nhưng không ai có tâm trạng ăn uống, càng không có ý định tổ chức lễ chào đón  nào. Vừa đặt chân đến trụ sở, Cố Sở và Hoa Anh đã được đưa cho một gói bánh quy và một chai nước, rồi bị kéo vào phòng họp.

Lúc này, trong phòng họp là đội tinh nhuệ phụ trách vụ án Đồ Tể Đêm Mưa. Cố Sở và Hoa Anh, do có thân phận đặc biệt, được cử từ Tân Thành đến hợp tác phá án, nên được sắp xếp ngồi hàng đầu.

“Ngay khi phát hiện t.h.i t.h.ể bị phân xác, tôi đã liên lạc với cảnh sát Tân Thành. Đây là hai cảnh sát được cử đến hỗ trợ điều tra. Trong thời gian tới, mọi người sẽ là đồng nghiệp, có nhiều cơ hội để hiểu nhau. Tôi sẽ không làm mất thời gian nữa, hãy bắt đầu với manh mối quan trọng mà chúng tôi phát hiện sáng nay.”

Người đứng trên bục là một người đàn ông trung niên mặt vuông, biểu cảm nghiêm nghị, hai bên cánh mũi có nếp nhăn sâu, trông có phần lạnh lùng và hung dữ. 

Đây là Bàng Vinh Thăng, đội trưởng đội tinh nhuệ vụ án Đồ Tể Đêm Mưa năm đó, cũng là đội trưởng đội đặc nhiệm hình sự Tân Thành. Vì không phá được án, ông đã bị kỷ luật nặng.

Người ta nói vợ ông là một nhân vật rất đáng gờm. Khi đó, Khai Dương hứa hẹn điều kiện tốt để mời bà đến làm việc tại một cơ quan không công khai. Ban đầu bà còn do dự, nhưng sau sự việc này, bà đồng ý với điều kiện chuyển ông đến Khai Dương. Nhưng việc ông vẫn giữ được chức vụ cục trưởng cục cảnh sát Khai Dương dù bị kỷ luật nặng không chỉ nhờ vào mối quan hệ của vợ.

Bàng Vinh Thăng đã lớn tuổi nhưng vẫn kiên trì ở tuyến đầu phá án, nhiều lần thoát chết. Chỉ riêng điều này đã đủ khiến người ta kính phục.

Phía sau ông là một bảng trắng, trên đó ghi chằng chịt các manh mối từ vụ án p.h.â.n x.á.c đầu tiên ở Tân Thành, cùng vô số bức ảnh được ghim bằng nam châm.

Mắt Bàng Vinh Thăng đầy tia máu, môi khô nứt nẻ, cho thấy ông không có đủ thời gian nghỉ ngơi. Vụ án này có lẽ là cơn ác mộng nặng nề trong lòng hầu hết cảnh sát Tân Thành thời đó.

“Hai ngày trước, chúng tôi đã nhận được một số chứng cứ từ Tân Thành, bao gồm mẫu cơ thể của ba t.h.i t.h.ể bị phân xác.”

Dù không phá được án, nhưng chứng cứ vẫn được bảo quản. Ba t.h.i t.h.ể không có người nhận diện, nên đến giờ vẫn được giữ trong kho lạnh của nhà hỏa táng lớn nhất Tân Thành.

Có lẽ vì các cảnh sát khi đó tin rằng họ sẽ tìm ra hung thủ qua những chứng cứ này. Tìm ra hung thủ, tìm ra phần còn lại của thi thể, đó là tâm nguyện lớn nhất của thầy Cố Sở.

“Phải khen ngợi sự tỉ mỉ và tận tâm của các đồng nghiệp ở phòng xét nghiệm. Họ đã so sánh mẫu ADN của t.h.i t.h.ể mới phát hiện ở công viên công nghệ Khai Trung với mẫu của các nạn nhân từ Tân Thành, và phát hiện ADN của nạn nhân ở Khai Dương trùng khớp với nạn nhân đầu tiên ở Tân Thành. Xác suất là 99.99%.”

Nghe đến đây, đồng tử của Cố Sở co lại. Điều này có nghĩa là nạn nhân thứ tư là mẹ ruột của nạn nhân đầu tiên ở Tân Thành!

Không lạ khi Bàng Vinh Thăng khen ngợi các đồng nghiệp ở phòng xét nghiệm, vì ít ai nghĩ đến việc so sánh nạn nhân sau gần 20 năm với các nạn nhân trước đó.

Vì trên các t.h.i t.h.ể không có dấu vết ADN của người thứ hai, và qua gần 20 năm, ba nạn nhân cũng được xác nhận không có quan hệ huyết thống.

Sự sáng tạo của nhân viên xét nghiệm đã mang lại tiến triển lớn cho vụ án. Ít nhất bây giờ có thể chắc chắn rằng hai vụ án p.h.â.n x.á.c ở Khai Dương và Tân Thành, dù không phải cùng một hung thủ, thì hung thủ cũng có liên hệ với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-110-manh-moi.html.]

Nếu không, làm sao có thể trùng hợp đến vậy, sau hơn 10 mấy năm, nạn nhân thứ tư lại là mẹ ruột của nạn nhân đầu tiên.

Hơn nữa, trong vụ án g.i.ế.c người hàng loạt gần 20 năm trước, nạn nhân đầu tiên đã có nhiều điểm đặc biệt.

Chỉ cần tìm ra danh tính của nạn nhân thứ tư, có thể lần ra manh mối và xác định danh tính của nạn nhân đầu tiên.

Các cảnh sát viên mệt mỏi vì bốn ngày làm việc không ngừng nghỉ lập tức phấn chấn khi nghe tin tức này.

“Là mẹ con ruột, điều này chứng tỏ hung thủ không phải ngẫu nhiên gây án, ít nhất là khi chọn cặp mẹ con này. Hung thủ rất có thể là người quen của họ.”

“Vẫn chưa tìm ra manh mối về thân phận của bà lão đó sao?”

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Phòng họp rộn ràng với nhiều cuộc thảo luận về bước đột phá quan trọng này.

“Tôi thấy có một điểm rất kỳ lạ.”

Một cảnh sát trung niên giơ tay, ra hiệu muốn nói.

Bàng Vinh Thăng ra hiệu cho mọi người giữ im lặng và để đối phương phát biểu.

“Thời gian tử vong của hai mẹ con này cách nhau hơn 10 mấy năm.”

Vì thời gian tử vong của t.h.i t.h.ể đầu tiên vẫn chưa xác định được, nên chỉ có thể ước lượng là gần 20 năm.

“Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Nếu có thù với cặp mẹ con này, thì lẽ ra phải g.i.ế.c cả hai cùng lúc. Dù không thể g.i.ế.c cùng lúc, thì cũng không thể cách nhau lâu như vậy.”

Theo kinh nghiệm nhiều năm điều tra, chắc chắn có vấn đề ở đây.

“Tôi cảm thấy… hung thủ mới nảy sinh ý định g.i.ế.c nạn nhân thứ tư không lâu trước đây…”

Cảm giác này không thể giải thích được, nên sau khi nói xong, người đàn ông cảm thấy mình có thể đã nói điều vô nghĩa, và ngồi xuống với vẻ ngượng ngùng.

Những điều này có phải vô nghĩa không?

Nạn nhân thứ tư mới chết, nên ý định g.i.ế.c người mới xuất hiện không lâu. Chẳng lẽ còn có thể kìm nén ý định g.i.ế.c người suốt gần 20 năm à? Với một sát nhân hàng loạt đã g.i.ế.c ba người, thậm chí có khi còn nhiều hơn, điều này nghe có khả thi không?

“Có thể!”

Ngay khi người cảnh sát vừa ngồi xuống, Cố Sở lập tức lên tiếng.

Giọng cô chắc chắn hơn nhiều. Thực ra, khi biết nạn nhân đầu tiên và nạn nhân thứ tư là mẹ con, Cố Sở đã có suy đoán tương tự. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

“Ý định g.i.ế.c người chỉ mới vừa xuất hiện gần đây.”

Cố Sở nhìn Bàng Vinh Thăng và nói ra suy đoán của mình.

“Hung thủ có thể có lý do phải g.i.ế.c nạn nhân thứ tư, ví dụ như… bà ấy biết danh tính của hung thủ!”

Cả phòng họp im lặng.

Đây là lần đầu tiên Bàng Vinh Thăng nhìn thẳng vào vị phó đội trưởng trẻ tuổi này.

Sau khi biết mối liên hệ giữa nạn nhân thứ tư và nạn nhân đầu tiên, kinh nghiệm nhiều năm điều tra của Bàng Vinh Thăng cũng dẫn đến kết luận tương tự như Cố Sở.

Sau gần 20 năm mới g.i.ế.c người, danh tính của đối phương lại đặc biệt như vậy, khả năng lớn nhất là vì một lý do nào đó nên mới phải giết.

Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết dựa trên suy đoán.

Việc cấp bách là phải tìm ra danh tính thực sự của nạn nhân thứ tư, người này sẽ là chìa khóa của vụ án.

……

Chuyện tốt thành đôi, ngay chiều hôm đó, cảnh sát được cử đi điều tra đã báo tin.

Đã tìm ra danh tính của t.h.i t.h.ể bị phân hủy xuất hiện trong thùng rác ở Công viên Công nghệ Khai Trung bốn ngày trước.

Lưu Hồng Mai, nữ, 69 tuổi, nhân viên vệ sinh của Công viên Công nghệ Khai Trung, người Khai Dương, hiện sống tại ký túc xá nhân viên của công viên. Theo lời khai của đồng nghiệp, bà đã không đi làm 5 ngày, cũng không liên lạc được qua điện thoại.

Các dữ liệu của Lưu Hồng Mai đều khớp với nạn nhân.

Theo điều tra, Lưu Hồng Mai có một con trai, người chỉ xuất hiện khi cần tiền. Đồng nghiệp đều nói không biết bà có con gái.

Cố Sở và Hoa Anh đang trên đường đến Công viên Công nghệ Khai Trung, cũng đã xem qua tài liệu từ tiền tuyến.

Không có con gái?

Câu đố ngày càng nhiều.

Loading...