Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:59:38
Lượt xem: 50
Chương 297. -
Vốn dĩ Lạc Vân Dã định ngăn cản, nhưng ma khí đồng nguyên kia nhu hòa bao bọc hắn lại, ý thức trong đầu cũng chìm theo ma khí kia.
Thời Diễm thấy hắn chậm rãi khép hai mắt lại, khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn trầm xuống.
Lúc đầu gã không đưa Lạc Vân Dã về, chính là đợi ngày sau gặp được thể chất may mắn, thì hắn sẽ càng ghen tỵ với người có thể chất may mắn, cuối cùng nghĩ hết mọi cách g.i.ế.c c.h.ế.t người này, cướp lấy khí vận, đạt thanh mong muốn thay gã.
Không ngờ đến, Lạc Vân Dã không chỉ không trở thành lạnh lùng tàn nhẫn như trong dự liệu của gã, tính cách lạnh lẽo thích g.i.ế.c chóc cũng không giống gã, trái lại lại sinh tình với người khắc mình.
Si tình.
Thời Diễm lắc đầu, đôi môi đỏ như m.á.u hơi mỉm cười chế nhạo.
Si tình thì thế nào?
Trước mắt tu luyện và lợi ích riêng, ai có thể thoát được cám dỗ trở thành Hỗn độn đạo thể? Thời Diễm biết, đợi cho Lạc Vân Dã nhìn xong những hình ảnh kia, cho dù si tình với nữ tử kia, trong lòng cũng sẽ có một hạt giống nghi ngờ sinh ra ngăn cách.
Thời Diễm chờ giây phút hắn mở mắt ra.
Ý thức của Lạc Vân Dã chìm theo ma khí kia, chờ sau khi sương mù dày đặc màu đen ở trước mắt biến mất, hắn rơi vào dưới chân của một ngọn núi.
Lạc Vân Dã không biết đây là chỗ này, hắn đang chuẩn bị quan sát xung quanh, lập tức thấy được bia đá Vô Tình phong.
Vô Tình phong.
Chỗ ở của sư tôn Tiểu Ngư?
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một tòa Vô Tình phong, Lạc Vân Dã cảnh giác nắm chặt Phù bút màu vàng, đi dọc theo con đường núi đi lên đỉnh núi.
Lúc đi đến giữa sườn núi, Lạc Vân Dã thấy được một bia mộ được cột dây nhân duyên màu xanh.
Đợi khi thấy cái tên dùng kiếm khắc ở trên đó, đôi mắt màu đen của Lạc Vân Dã bỗng nhiên co rút lại.
Phong chủ Vô Tình phong, mộ Minh Lê.
Sao có thể?
Lạc Vân Dã nắm chặt Phù bút trong tay, vội vàng nhìn xung quanh, lại không tìm được Ngu Tri Dao.
Trước khi vội vàng rời đi, hắn cung kính bái lạy với mộ bia.
Cuối cùng trong tiểu viện cách chỗ mộ của Minh Lê không xa, Lạc Vân Dã tìm được Ngu Tri Dao.
Luôn là một thiếu nữ vui vẻ, giờ phút này lại tựa dưới gốc cây đào, cầm từng vò rượu được đổ vào miệng, bên cạnh nàng còn có mấy vò rượu trống nghiêng ngã.
Thiếu nữ uống quá nhiều rượu, sắc mặt đỏ gay. Nàng nghe được tiếng động, hơi mở cặp mắt mơ màng kia.
Đợi khi thấy người chạy đến chỗ mình, Ngu Tri Dao đặt vò rượu xuống, hình như tức giận nói: "Ta bảo ngươi đi, còn trở về làm gì?"
Chẳng biết tại sao, Lạc Vân Dã có thể nhận rõ đây chính là Ngu Tri Dao, cũng không phải là ảo cảnh gì đó, hắn đi lên ôm nàng: "Ta không đi."
Lạc Vân Dã ôm thiếu nữ yếu ớt trong lòng, gằn từng chữ: "Tiểu Ngư, ngươi đã nói, sẽ không rời khỏi ta. Chuyện của sư tôn, chúng ta có thể lại nghĩ cách."
"Ta thiếu sự tôn một mạng." Ngu Tri Dao khàn khàn nói: "Sư tôn là vì cứu ta... Tiểu Vân, ngươi nói, ta nên làm gì đây?"
"Bây giờ chỉ có Hỗn độn đạo thể mới có thể cứu được sư tôn. Là g.i.ế.c ngươi hay là g.i.ế.c ta?" Ngu Tri Dao khóc hỏi.
Muốn cướp khí vận, người còn lại phải bị mình tự tay g.i.ế.c chết.
Thân thể Lạc Vân Dã khẽ run: "Nhất định có cách khác."
"Linh hồn của sư tôn đã bể nát, không có cách nào luân hồi, từng tia hồn phách kia cũng gần như không giữ được nữa.” Nước mắt của thiếu nữ thấm ướt áo ngoài của hắn, nắm chặt vạt áo hắn nói: "Nếu lại không nhanh chóng cứu sư tôn, sư tôn sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian này."
Lạc Vân Dã không lên tiếng, chỉ nhét Phù bút màu vàng vào tay nàng, sau đó cầm tay nàng, mượn lực hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c mình.
Xuyên qua tim.
"Ta trả thay Tiểu Ngư." Cảm giác đau của Lạc Vân Dã rất yếu, nhưng lúc xuyên vào tim, vẫn đau đến mức ho khan: "Tiểu Ngư, đừng khóc."
Hắn nâng một tay khác lên, chậm rãi lau đi nước mắt rơi lã chã của nàng, nhẹ giọng nói: "Sư tôn sẽ trở về."
Lạc Vân Dã nói xong câu này, hắn đã không nhìn rõ được mặt mũi của Ngu Tri Dao nữa, chỉ cảm thấy vật gì đó trong cơ thể bị cướp đi, nhanh chóng trôi đi, toàn bộ tràn vào thân thể của thiếu nữ trước mặt.
Hấp thụ hết khí vận của hắn, cũng như hắn vĩnh viễn ở bên cạnh Tiểu Ngư.
DTV
Lạc Vân Dã cảm thấy rất mệt mỏi, hắn muốn lại nhìn Ngu Tri Dao, nhưng không thể mở nổi mí mắt nặng nề ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-297.html.]
Hắn hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
Ma khí đen kịt bao phủ khắp nơi, thiếu niên mặc áo lam ngồi thẳng tắp dưới đất, hàng mi dài run rẩy.
Thời Diễm biết hắn sẽ sớm tỉnh lại.
Thời Diễm biết, Lạc Vân Dã nhất định không tin vào hai chữ "thiên cơ", Cho nên đây là cảnh tưởng có khả năng bị người có thể chất may mắn g.i.ế.c c.h.ế.t trong lòng của hắn.
Gã dùng bí thuật đọc được khả năng chân thực nhất trong lòng Lạc vân Dã.
Không có bất cứ thứ gì thuộc về hư ảo có thể chân thực bằng thứ bản thân xây dựng trong tim.
Mặc dù Thời Diễm không có cách nào thăm dò được rốt cuộc Lạc Vân Dã nhìn thấy gì, nhưng hạt giống khúc mắc nghi ngờ thậm chí là đề phòng đã được gieo xuống.
Không ai có thể thờ ơ khi phải đối mặt với vận mệnh sắp bị g.i.ế.c cả.
Gã khẽ mỉm cười, lẳng lặng chờ thiếu niên trước mặt mở mắt.
Trong cái khoảnh khắc mà Lạc Vân Dã khôi phục ý thức, mắt còn chưa mở, hắn đã siết c.h.ặ.t t.a.y trong vô thức, khi cảm nhận được sự ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay, trong nháy mắt hắn đã bình tĩnh lại.
Hắn mở mắt, bên trong đôi con ngươi đen nhánh dường như xoẹt qua một tia sáng u ám.
Thời Diễm cao giọng hỏi: "Thấy rõ rồi chứ?"
"Thấy rõ rồi." Lạc Vân Dã nghiêm mặt gật đầu, lạnh giọng nói: "Quả thật là nàng ấy g.i.ế.c ta."
"Thấy rõ rồi thì tốt." Thời Diễm rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của hắn: "Đây chính là thiên cơ mà ta nhìn lén. Vân Dã, ngươi là con nối dõi của ta và A Lăng. Tuổi vẫn còn nhỏ, mọi thứ đều phải để ý một chút, ta không muốn ngươi vì mềm lòng mà c.h.ế.t trong tay nàng ta."
"Biết rồi." Lạc Vân Dã cắt ngang lời gã, cảm xúc chống đối với gã thể hiện cực kỳ rõ ràng.
"Là ta nợ ngươi quá nhiều." Thời Diễm thở dài. Gã xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay dần ngưng kết một Ma châu đen như mực. Ma châu này tỏa ra ma khí, hòa trộn vào ma khí đang bao phủ hai người, giải phóng huyết mạch Ma long trong người Lạc Vân Dã, khiến tu vi của hắn không ngừng tăng cao.
Tu vi từ Quy Nhất Cảnh trung kỳ tăng vọt đến Quy Nhất Cảnh hậu kỳ.
Làm xong những việc này, sắc mặt Thời Diễm càng thêm tái nhợt, mi tâm đỏ ửng như sắp chảy máu, đôi môi khẽ run rẩy.
Gã che tay trước ngực, đồng thời tay kia xua tan ma khí, ho ra m.á.u nói: “Ngươi phải tự lo cho bản thân, đừng để người khác làm bị thương."
Lạc Vân Dã nặng nề ừ một tiếng.
Ngu Tri Dao vẫn luôn ở bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Vân Dã, vừa nãy ngón tay đột nhiên bị nắm mạnh cũng đã phát hiện được điều khác thường.
Lạc Vân Dã quay đầu, có chút lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt: "Tiểu Ngư, mặt đất lạnh, đứng lên đã."
Thời Diễm vẫn luôn quan sát Lạc Vân Dã, lúc này thấy quả nhiên hắn đã nảy sinh khúc mắt, lập tức yên tâm dùng ống tay áo lau sạch vết máu.
Ngu Tri Dao chớp mắt.
Lúc hai người đứng dậy, bên trong ống tay áo rộng thùng thình, nàng co một ngón tay khều khều lòng bàn tay của hắn. Lạc Vân Dã cũng khều khều lòng bàn tay nàng coi như trả lời.
Ngu Tri Dao lập tức yên tâm.
Dường như mọi người trong điện cũng phát giác được bầu không khí có chút gì đó không đúng, ai nấy đều im như gà.
Đến cả Linh Tu cũng yên lặng lết về bên cạnh ba người Thời Việt.
Thời Diễm yếu ớt nói: "Vân Dã, vừa nãy là ma lực của huyết mạch Ma long của ta, ngươi trở về phải cố gắng củng cố hòa nhập."
Lạc Vân Dã lạnh lùng ừ một tiếng.
Sau khi Thời Diễm cho đi phần sức mạnh kia, dường như già đi rất nhiều, gã phất tay, ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Bốn người bên kia kéo nhau chạy như bay.
Hai người Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao xoay người chưa đi được hai bước thì đột nhiên lại bị Thời Diễm gọi lại.
"Vân Dã... Hồn phách của nương bị nhốt trong Thận ma, có để lại thứ gì không?" Thời Diễm trầm giọng nói, "Ta rất nhớ nàng ấy."
"Không có." Lạc Vân Dã đứng xoay lưng về phía gã trả lời, vô cùng dứt khoát.
Thời Diễm vẫn lẩm bẩm: "Thận ma cường đại của tộc ta khi c.h.ế.t có thể ngưng kết ra Thận châu, có lẽ bên trong Thận cảnh sẽ có khả năng lưu giữ hình bóng của A Lăng. Ta rất muốn... Rất muốn, gặp lại nàng ấy."
"Không có Thận châu." Ngữ điệu của Lạc Vân Dã không chút chập trùng, dường như là đang trần thuật một sự thật giản đơn: "Lúc đó Thận ma kia tu vi cường đại, ta và Tiểu Ngư không chống cự nổi Thận cảnh của nó. Có điều nó kết thù với một vị Yêu tu Thiên Nhân cảnh, bị vị Yêu tu Thiên Nhân cảnh kia tìm đến báo thù, nghiền nát thành tro. Bọn ta chỉ may mắn có một viên Ngưng hồn đan, tập hợp hồn phách của nương lại, sau đó lập tức chạy trốn."
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, bình tĩnh nói: "Trong thời khắc sống còn nguy cấp như thế, ngươi lại hỏi ta có bảo vật nào hay không?"
Sự mỉa mai bên trong lời nói khiến Thời Diễm hơi khép mắt: "Là lỗi của ta. Không có... Không có thì thôi vậy."
Lạc Vân Dã không nhìn gã nữa, kéo Ngu Tri Dao chậm rãi đi ra ngoài.
*