Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:44:10
Lượt xem: 56
Chương 250. -
Trái lại Linh Tu làm rất tốt, có một loại thành thục vượt qua tuổi tác, có thể chăm sóc cho nàng ấy, chăm sóc tốt cho nhóc con.
Hơn nữa thật sự càng giống cha của nhóc con hơn.
Thời Oánh nhìn cách bọn họ sống chung, thỉnh thoảng cũng sinh ra ảo giác Linh Tu là cha của Thời Ngộ.
Lúc đầu Thời Oánh tìm một hoàng phu mà mình thích kéo dài huyết mạch, cũng hy vọng đối phương có thể chăm sóc tốt con nối dõi, không để cho nàng ấy phải lo lắng.
Hôm nay trừ tuổi quá nhỏ ra, Linh Tu có thể nói là phù hợp hoàn mỹ, thậm chí là vượt qua mong đợi lúc đầu của nàng ấy.
Hơn nữa Đại Ma vương lần đầu tiên cảm thấy cảm giác an toàn tin tưởng trên một người. Nhất là người này còn là thiếu niên, chuyện này làm cho nàng ấy cảm thấy rất vi diệu.
Lúc Đại Ma vương đang suy nghĩ, thiếu niên áo đen quen thuộc bước vào tẩm điện.
Dáng người thiếu niên thẳng tắp, tóc dài dùng một sợi dây cột lên thật cao, giống như một thanh kiếm không ra khỏi vỏ. Trong tay hắn ta là một xấp tiểu thuyết, chậm rãi đi tới bên cạnh giường ngủ của Thời Oánh.
Ban ngày nhóc con chơi mệt, đang ngủ say.
Linh Tu đặt mấy quyển tiểu thuyết nhi đồng qua một bên, đang chuẩn bị kể một câu chuyện Nhân tộc cho Thời Oánh.
Ngày thường Thời Oánh chỉ yên tĩnh lắng nghe, hôm nay lại cố ý gây khó khăn cho hắn ta: "Vì sao nhóc con nghe kể chuyện còn có thể lựa chọn, ta thì sao? Linh Tu, ta không thể lựa chọn sao?"
Nàng ấy giống như một tiểu cô nương nũng nịu nói chuyện với hắn ta, đôi mắt xinh đẹp được ánh nến tô điểm, càng lộ ra sự xinh đẹp ngây thơ.
Giống như thiếu nữ ngồi xích đu lần đầu tiên gặp.
Thời Oánh rất ít lộ ra bộ dạng nũng nịu của tiểu cô nương, Linh Tu hơi cong ngón tay trên tiểu thuyết, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hơi có chút run rẩy.
"Tỷ tỷ muốn nghe cái gì?" Linh Tu bày tất cả tiểu thuyết ra, lộ ra tên của tiểu thuyết.
Thời Oánh nhún vai, nháy mắt: "Ta muốn nghe câu chuyện của ngươi."
Linh Tu ngẩn ra: "Ta?"
"Ừ." Thời Oánh gật đầu: "Muốn nghe."
Linh Tu: "..."
Hắn ta thẳng thắn nói: "Rất nhàm chán."
Đại Ma vương là một Đại Ma vương quật cường, nói thẳng: "Ta muốn nghe."
Linh Tu có chút bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn là kể ra. Từ cuộc sống tu luyện khô khan của mình, nhân tiện còn nói một ít chuyện lý thú trong tông môn, càng nghe cặp mắt Đại Ma vương càng sáng lên.
Có lẽ cuộc sống ở Vân Cảnh thánh địa quá mức sống động, những trưởng lão sư trưởng thú vị, sư huynh sự tỷ sư đệ sư muội có thể giao phó cả tính mạng. Giống như trước mắt Thời Oánh có một hình ảnh, cùng nhìn cùng tham gia với hắn ta.
"Tối mai ta còn muốn nghe." Thời Oánh vẫn chưa nghe đủ, hẹn xong với Linh Tu, sau đó lúc hắn ta đứng dậy, lần đầu tiên kéo tay hắn ta: "Ngày mai ta tự mình dạy ngươi tu luyện."
Lần đầu tiên Linh Tu cầm tay cô nương.
Rất mềm.
Rõ ràng là một Đao tu vô cùng lợi hại, nhưng trên tay lại không có vết chai nào, mềm như bông vải vậy.
"Ừ." Linh Tu trả lời.
Sau đó Linh Tu cầm lấy tiểu thuyết, rời đi không quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-250.html.]
Đại Ma vương chỉ lo mình đỏ mặt, không chú ý đến lúc Linh Tu xoay người vàng tai cũng đỏ ửng.
DTV
Ngày hôm sau, Đại Ma vương bắt đầu mở lớp dạy thêm cho Linh Tu, hết lòng dạy hắn ta, đồng thời cũng không bên nặng bên nhẹ, cũng dạy cho Hoa Hoa, ban đêm lại nghe Linh Tu kể một ít chuyện thú vị bên trong môn phái.
Trên có Phong chủ Kiếm Hoa phong vì trả nợ, che mặt làm chân chạy cho Linh thiện đường một lần một linh thạch; dưới có đệ tử của phong nào đó vì thông qua nhiệm vụ lịch luyện của môn phải, âm thầm yêu đương với năm người, lại đều là người cùng đội, mỗi giây mỗi phút giống như giãy giụa bên trong tu la tràng.
Đại Ma vương nghe vô cùng vui vẻ.
Phần lớn thời gian Ma tộc đều là đánh đánh g.i.ế.c giết, Thời Oánh cũng có xem các loại tiểu thuyết của Ma tộc, nhưng cảm thấy không thú vị bằng chuyện hàng ngày trong tông môn của Linh Tu.
Nếu trước kia tiểu thuyết Nhân tộc làm cho Thời Oánh hứng thú và tò mò, vậy chuyện thường ngày của môn phái mà Linh Tu kể lại làm cho Thời Oánh có suy nghĩ muốn tự mình đi xem.
Từ trong miệng của Linh Tu, Thời Oánh không ngừng hiểu về Nhân tộc, cũng không còn giới hạn bởi ý nghĩa mặt chữ của hai chữ "Nhân tộc" nữa.
Nhất là cuộc sống môn phái của Linh Tu rất đáng yêu sinh động, làm cho Thời Oánh có một loại cảm giác rất phức tạp đối với chủng tộc tên Nhân tộc này.
Mà Linh Tu bên này, Thời Oánh dành chút thời gian dốc lòng dạy bảo hắn ta tu luyện, luyện tập đao pháp với hắn ta. Thiếu nữ váy đỏ múa đao, vô cùng kiên nhẫn dùng đao trong tay mình chỉ ra vấn đề trong đao pháp của Linh Tu.
Giữa hai người hình như có một tình cảm chân chính m.ô.n.g lung sinh ra, nhưng hai người hiểu lại không đ.â.m xuyên qua nó.
Hoa Hoa ở chỗ của nhóc con càng thất bại càng dũng cảm xông về phía trước, một lòng muốn đại lão phi thăng thừa nhận mình là cha, cũng không biết mình đang dần mất đi “Sủng ái” của Đại ma vương.
Mọi người ở ma địa đến năm thứ tư.
Mỗi ngày tổ võ công đều nằm thẳng tu luyện vô cùng vui vẻ, tu vi vững bước tăng lên. Sau khi hai bên thẳng thắn, Ngu Tri Dao không che dấu bùng nổ tu vi tu luyện kiếm pháp, Lạc Vân Dã thì cũng vẽ số lượng lớn phù triện cấp sáu cấp bảy, đồng thời thử nghiệm phù triện cấp tám.
Năm thứ tư này, trong lúc vô tình Thời Oánh đã cởi vòng tay hắc ma thạch vẫn lạnh như băng kia ra, trên cổ tay chỉ còn lại tiểu phượng hoàng dùng dây đỏ xuyên qua.
Gần một năm này, gần như Linh Tu đã kể hết những chuyện thú vị trong môn phái mà mình biết cho Thời Oánh.
Hắn ta còn hỏi thăm Kỷ Phù - người thích bái quái trong môn phái, từ chỗ nàng ấy nghe được khá nhiều chuyện không bình thường, sau đó lại kế tất cả cho Thời Oánh nghe.
Thời Oánh nghe xong tất cả câu chuyện, nói: "Ta muốn đi xem."
"Muốn đi xem thử nơi sống của Linh Tu." Thiếu nữ từ từ cầm lấy tay đang đặt ở mép giường của hắn.
Tay của Linh Tu bị thiếu nữ cầm, không có bất kỳ đáp lại hay phản ứng từ chối, chẳng qua là ngước mắt lên nghiêm túc nói: "Nơi ta sống cũng là Nhân tộc."
Đại Ma vương hơi suy nghĩ một chút: "Ta biết, nhưng ta vẫn muốn đi xem. Nơi sống của ngươi rất tốt đẹp, ta muốn nhìn thử."
Linh Tu ngước đôi mắt trắng đen rõ ràng, giống như một dòng suối vô cùng sạch sẽ tốt đẹp, hắn ta chủ động dò hỏi: "Tỷ tỷ cảm thấy tốt đẹp, vậy có thể đừng phá hủy chỗ đó hay không?"
Thời Oánh không ngờ hắn ta lại chủ động nói đến đề tài này, sau khi hơi suy nghĩ, nở nụ cười nói: “Nếu là mấy năm trước, ta sẽ nói, không thể."
"Nhưng bây giờ, ta muốn thử một lần." Thời Oánh nhìn vào mặt của Linh Tu, nói: "Nếu như có phương pháp giải quyết khốn cảnh của Ma tộc, Ma tộc của ta có thể nghị hòa với Nhân tộc và Yêu tộc.”
"Cảm ơn." Cuối cùng Linh Tu cũng đáp lại, chủ động nắm lấy tay Thời Oánh.
Thời Oánh có chút ngạo kiều: "Ta không phải là vì ngươi đâu, ta cảm thấy những Nhân tộc mà ngươi kể rất thú vị, nếu c.h.ế.t thì quá mức đáng tiếc."
"Ừ."
Thời Oánh cảm nhận được tâm trạng không đúng của hắn, chọt chọt cánh tay hắn.
Hốc mắt của Linh Tu ửng đỏ, chủ động ôm nàng ấy, trịnh trọng nói: "Cảm ơn.
"Ta không thể thích ngươi. Bây giờ ta cảm ơn ngươi, tỷ tỷ, ta thích ngươi,." Linh Tu run giọng nói xong, Thời Oánh mỉm cười, vỗ sau lưng hắn ta: "Ta biết."
Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, nếu như Nhân tộc và Ma tộc khai chiến, Linh Tu sẽ không chút do dự đứng về phía Nhân tộc giống như Vân Diễn vậy.
Là kẻ thù vĩnh viễn không thể thay đổi.
Cho nên Linh Tu chưa bao giờ nói thích Thời Oánh, chẳng qua kiên trì làm chuyện mình cho rằng đúng, thay đổi cách nhìn từng chút một đối với Nhân tộc của Thời Oánh.