Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-07-26 04:13:11
Lượt xem: 62
Chương 125. -
Yêu tộc là đại tộc làm nông nghiệp, trên phương diện ăn uống chưa bao giờ keo kiệt, món ngon gì, uống ngon gì đều bày ra, vừa ngon vừa rẻ.
Trên phố mỹ thực của Nhạn thành người rất đông đúc, tiếng la bên tai không dừng lại. Một đội thị vệ Nhạn thành mặc hắc giáp (áo giáp màu đen) đi qua đi lại, trái lại trên đường phố rất là an toàn.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã mang mặt nạ cá, hai con cá linh hoạt đi qua dòng người như thủy triều.
Trên đường phố hơn nửa số người đều đeo mặt nạ, đủ loại chim muông thú. Còn có một ít người chê mặt nạ đắt tiền, trực tiếp cầm một miếng vải đen làm khăn trùm đầu đơn sơ cho mình, cắt chỗ mắt, lỗ mũi và miệng cùng với chỗ lỗ tai ra, đôi trên đầu, dưới cố định bằng một sợi dây, tùy ý đi lang thang trong Nhạn thành.
Bộ dạng đầu đen của bọn họ quá mức quỷ dị, Ngu Tri Dao nhìn thấy cũng phải nhìn chằm chằm thật lâu.
Dưới ánh nắng chiều màu đỏ, từng luồng ánh sáng tà chiều chiếu xuống. Hai bên của phố mỹ thực đều là gian hàng xếp thật dài, đám người chậm chạp tiến về phía trước, đúng lúc thuận lợi cho Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vừa đi dạo vừa ăn.
Hai người mua từ đầu đường đến cuối đường, đầu tiên là nếm thử đậu hủ chiên giòn, lại mua một phần nước đậu xanh ướp lạnh giải khát.
Tiếp đó, sò xào, nước đá bào trái cây, khoai tây nanh sói, mì trộn dầu, bánh báo kẹp thịt, hoành thành, tào phớ, bánh thịt gà, còn có rất nhiều loại rau củ nướng.
Rau củ của Yêu tộc vừa giòn vừa ngọt, sau khi nướng thêm gia vị lại có một mùi vị khác.
Hai người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ăn từ đầu đường đến cuối đường ở bên trái gian hàng, lại đi qua gian hàng bên phải ăn từ cuối đường đến đầu đường.
Hai người vừa dạo vừa ăn, cầm trong tay, cất trong nhẫn trữ vật, Ngu Tri Dao còn mua rất nhiều hạch đào vỏ tím sản xuất từ Nhạn thành, sau đó mới hài lòng rời đi.
Bữa tiệc cơm tối này kết thúc, trực tiếp tiêu mất mười mấy lượng bạc.
Ngu Tri Dao ôm trà trái cây ướp lạnh cỡ lớn hút một hơi thật lớn: "Tiểu Vân, chờ một lát nữa chúng ta đến sòng bạc Nhạn thành nhìn thử, kiếm chút bạc đủ làm lộ phí sau này cho chúng ta."
"Được." Lạc Vân Dã lên tiếng đáp lại.
Từ những chuyện đã trải qua lúc trước, hắn biết về mặt nhặt bảo Tiểu Ngư có vận may rất tốt, vào sòng bạc hẳn là thắng nhiều hơn thua.
Chẳng qua thắng được nhiều dễ dàng bị người ta chú ý đến.
Lạc Vân Dã ầm thầm xít lại gần bên cạnh nàng, nếu như có người muốn làm mấy chuyện không có đạo đức, cũng thuận lợi để hắn bảo vệ tốt Tiểu Ngư.
Hai người đạt thành thống nhất, sau khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, xuyên qua con phố mỹ thực, cứ ở bên trái đi về phía trước.
Đi khoảng nửa khắc, phía trước xuất hiện một con sông dài rộng lớn, hai bên bờ sông treo đầy lồng đèn màu đỏ, ánh đèn chiếu xuống mặt sông tạo thành một mảnh sáng lạng, hiện lên từng trận sóng ánh sáng lăn tăng.
Trên sông là từng chiếc thuyền hoa tinh xảo, phần lớn đều chậm rãi dừng bên trái bờ sông Nhạn thành, chỉ có một ít là dừng ở bên phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-125.html.]
Bờ bên trái của Nhạn thành trải rộng các sòng bạc và kỹ viện, bờ bên phải của Nhạn thành chính là chợ, có thể cung cấp cho các tu sĩ có nhu cầu lấy vật đổi vật, hoặc tiến hành mua bán kiếm chút tiền.
Chợ ở Nhạn thành có chút giống với phổ đồ cổ của hiện đại, thường xuyên có người đi đến đó thử vận may, nhìn xem có thể nhặt được một ít thứ tốt hay không.
Tất nhiên chợ Nhạn thành nhất định kém hơn các sòng bạc và kỹ viện cung cấp ăn chơi bên bờ trái của Nhạn thành.
DTV
Cho nên bờ bên trái sông Nhạn thành đèn đuốc sáng trưng hơn bờ bên phải, không chỉ treo đèn lồng đỏ như lửa, có một ít tiệm còn treo bản hiệu tỏa ra đủ loại ánh sáng rực rỡ, rất giống như từng viên minh châu.
Ngu Tri Dao hơi liếc nhìn bảng hiệu "Tầm Xuân lâu" rực rỡ như viên minh châu kia, đứng ở cửa có một ít cô nương trang điểm lộng lẫy kiếm khách, còn có một ít cô nương lộ ra các loại đuôi tán tỉnh người qua đường.
Bên cạnh "Tầm Xuân lâu" là "Vấn Liễu lâu", các loại thiếu niên Yêu tu trang điểm cài trâm, đứng ở trước cửa, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm các cô nương đi ngang qua, đôi mắt ướt nước, muốn nói lại thôi.
Còn có một Yêu tu tai thỏ, trực tiếp nhìn Ngu Tri Dao, đôi môi khẽ nhếch, lộ ra răng hổ đáng yêu, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng.
Ngu Tri Dao: "..."
Yêu tu... này phóng khoáng như vậy?
Lạc Vân Dã tỉnh bơ ngăn cản tầm mắt quyến rũ của Yêu tu kia, tự nhiên cầm lấy cổ tay của Ngu Tri Dao, nói: "Tiểu Ngư, chúng ta nhanh vào sòng bạc nhìn thử đi, tranh thủ trở về sau giờ giới nghiêm.”
"Được." Ngu Tri Dao tỉnh hồn lại, vừa nghĩ tới sắp hết tiền, đi đến sòng bạc đệ nhất Nhạn thành còn nhanh hơn cả Lạc Vân Dã.
Nhạn thành không nhiều cái gì, nhưng nhiều nhất chính là sòng bạc.
Chẳng qua dù sòng bạc nhiều hơn nữa, cũng không ngăn cản tay cờ b.ạ.c muốn thử vận may. Vì vậy các sòng bạc ở Nhạn thành không thiếu người đến.
Mà sòng bạc bọn họ bước vào chính là sòng bạc đầu tiên trên con đường này, cũng là sòng bạc lớn nhất Nhạn thành - Kim Ngân phường.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vén rèm trước cửa lên, sau khi tiến vào bên trong là một hành lang dài đen nhánh, cuối hành lang, có chút ánh sáng, mơ hồ còn có tiếng người ồn ào.
Trong hành lang dài cũng có những người khác xếp hàng ở phía trước, lúc vén màn trước mặt lên, Ngu Tri Dao loáng thoáng thấy được trên vách tường hàng lan có một bức họa quen mắt.
Nàng và Lạc Vân Dã đi đến, sau đó thấy rõ mặt mình trên bức họa.
Ngu Tri Dao: "..."
Nàng nhìn chăm chú một chút, đây là bức họa treo thưởng truy nã nàng, cung cấp tin tức có thể được trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, phần thưởng treo giải còn rất cao.
Phản ứng đầu tiên của Ngu Tri Dao chính là, ta thật đáng tiền, thật muốn tự mình báo mình! Phản ứng thứ hai là sao Vân Kiếm phái lại dám làm như vậy? Không quan tâm đến tranh chấp Nhân Ma, trắng trợn truy nã nàng, không sợ các tông môn lớn gây khó khăn sao?
Nàng trầm tư một giây, âm thầm nhớ kỹ phường đánh bạc này cùng với vị trí dán bức họa, ngón tay làm một pháp quyết, bảo vệ bức họa này, chuẩn bị trở về lén làm chút chuyện.