Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 78
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:42:37
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Sương Bạch, Ngân Huyền, Lý Chước Hoa, Thẩm Hạc Phong xông tiên giành lấy đồ ăn ngon.
Tạ Tử Ân và Lục Gia Nghiêu lo chiếm chỗ.
Ăn uống no say xong, họ xuống bàn lớn nhất trong Thiện Đường.
Ôn Sương Bạch bới cơm vài miếng, thoáng thấy Võ Nhân đang tìm chỗ trong bữa tiệc, vội hô: “Võ Ca, ở đây!”
Võ Nhân bước tới, cũng thấy dáng vẻ dũng mãnh đấu tranh của mấy , khỏi cảm thán: “Đám nhóc các ngươi chạy nhanh thật.”
Ôn Sương Bạch khiêm tốn : “Không , , cả ngày nên đói thôi mà.”
“Cả tháng chỉ hôm nay mới mệt một chút.” Võ Nhân : “Ba gia tộc lớn ở Trác Quang Thành chúng , mỗi tháng đều Thành Chủ Phủ hôm nay, cùng Thành Chủ bàn chuyện quan trọng. Những ngày khác Gia Chủ ít khi ngoài, chúng chỉ cần canh gác trong phủ là nhàn hơn nhiều.”
Ôn Sương Bạch : “Thì là .”
“ , Võ Ca.” Ôn Sương Bạch nhớ một chuyện, dùng đũa chỉ câu đối xuân màu xanh lục dán ở cửa Thiện Đường, hỏi: “Ta thấy trong phủ dán câu đối xuân màu xanh lục, trong phủ từng nào qua đời ?”
“Cái .” Võ Nhân thở dài: “Là Lão phu nhân trong phủ, qua đời năm ngoái.”
“Nói về chuyện , các ngươi đến đúng lúc, nếu đến sớm hơn thì .” Võ Nhân mang vẻ hoài niệm : “Lão phu nhân là , ngày lễ tết đều phát quà tặng ngày lễ cho Thị Vệ trong phủ. Tất cả chúng đều nhớ ơn bà.”
“Lúc Lão phu nhân mất, ngay cả Thành Chủ cũng đích đến phủ viếng tang! Các thiếu gia tiểu thư đang du lịch bên ngoài cũng vội vàng về.” Võ Nhân đến đây, nhớ điều gì đó, nữa trịnh trọng dặn dò nhóm Ôn Sương Bạch: “Các ngươi nhất định nhớ kỹ, buổi tối tuyệt đối cửa!”
Ôn Sương Bạch thấy lạ, hỏi: “Sao , Lão phu nhân qua đời liên quan đến chuyện ?”
“Thật liên quan, Lão phu nhân Tu Sĩ, là già sống thọ trong bách tính bình thường, là hỉ tang!” Võ Nhân hạ giọng: “Là Tam tiểu thư trong phủ. Tam tiểu thư vì canh giấc bên linh cữu Lão phu nhân, buổi tối thấy tiếng động, nhịn tò mò cửa, đó thấy về nữa, cứ thế mất tích! Trong phủ tìm nàng lâu, ngay cả Gia Chủ cũng vì thế mà bệnh nặng một trận.”
“Thật là đáng tiếc.” Võ Nhân thổn thức: “Tam tiểu thư là tiền đồ nhất trong tất cả con cái Gia Chủ, còn nhỏ tuổi Thiên Cơ Môn, tiền đồ vô lượng, ai ngờ xảy chuyện như .”
Ôn Sương Bạch đang cùng Tạ Tử Ân tranh giành một miếng thịt cá, , đũa khựng .
Thiên Cơ Các Thanh Linh Sơn đời , chính là Thiên Cơ Môn 500 năm .
Tiền Bối Điền Tang Sư Tỷ Diệp Thanh Dung là tử Linh Sơn Phái.
500 năm , Linh Sơn Phái và Thiên Cơ Môn cách xa, hơn nữa hai đại môn phái quan hệ thiết.
Có khả năng, Diệp Thanh Dung tới Trác Quang Thành, là vì vị Tam tiểu thư Kỳ Phủ mà đến?
Tạ Tử Ân liếc Ôn Sương Bạch một cái, gắp miếng thịt cá , bỏ chén nàng, giúp nàng hỏi Võ Nhân: “Tam tiểu thư tên gì?”
Võ Nhân b.ắ.n cho Tạ Tử Ân ánh mắt ‘tiểu tử ngươi, hiểu ngươi’ đầy ngưỡng mộ, : “Tam tiểu thư chỉ xinh , tên cũng . Lúc nàng còn ở trong phủ, chúng thường gọi nàng là Tiểu thư Diệu Linh.”
Hai canh giờ , Thành Chủ Phủ.
Khi bốn đại môn phái Thanh Linh Sơn, Tử Viêm Giới, Thiên La Vu, Thần Diễn Tự đang gác đầy ăn ý, tại con hẻm xa xa, đoàn Vạn Thánh Cung đang ẩn nấp trong bóng tối.
Lục Anh nhóm , tử Thanh Linh Sơn ngủ gật gù trong đám đông, trong chốc lát, hận thể c.h.ặ.t đ.ầ.u sáu treo ở cổng Thanh Linh Sơn!
Tối qua Lục Anh thức trắng đêm, xem xét khắp nơi trong khách điếm, phát hiện bất cứ điều gì bất thường.
Hắn mơ hồ cảm thấy , sáng sớm liền dẫn tìm tung tích sáu Thanh Linh Sơn ở Trác Quang Thành, cho đến khi tìm thấy Thành Chủ Phủ.
Đến giờ phút , Lục Anh còn điều gì rõ ràng nữa.
Bọn họ Ôn Sương Bạch và đám tiện nhân lừa!
Lục Anh phất tay áo rời , Du Tiếu Tiếu và bốn tử dự khác vội vàng đuổi theo.
Lão bản khách điếm đang tính sổ quầy, càng tính càng ủ rũ.
Việc kinh doanh cửa hàng của , mấy khách nhân đến. Hôm qua là đông nhất, nhưng sáu hổ ở miễn phí? Sáu tuy cò kè mặc cả, ở với 80 Thánh Thạch một đêm, nhưng họ chỉ cần hai phòng.
Một nam một nữ một phòng, bốn còn chen chúc một phòng.
Thế đạo hiện tại, kiếm tiền khó khăn như ?
Vẫn tìm cách cho sáu vị khách hiện tại dùng nhiều tiền hơn.
Bằng , khách điếm của , cũng khi nào mới khách tới.
Vừa nghĩ như , sáu hùng hổ bước .
Lão bản nháy mắt biến sắc mặt, đổi thành nụ nịnh nọt nhiệt tình: “Vài vị khách nhân trở , dùng bữa ? Có tiểu nhân chuẩn chút đồ ăn ? Khách điếm của chúng cũng cung cấp thức ăn, giá còn lợi hơn bên ngoài...”
Lục Anh lạnh lùng ngắt lời: “Không cần, chúng trả phòng ngay lập tức.”
“Á? Trả phòng?” Lão bản đuổi theo mấy lên cầu thang: “Sao trả chứ? Không ở lắm ...”
“Ta trả phòng, ngươi hiểu tiếng ?” Lục Anh vốn đang đầy bực bội, càng sắc mặt với loại lão bản phố phường nịnh nọt . Nếu trong Thánh Tháp, đời cũng thèm ở loại khách điếm tồi tàn bẩn thỉu nhỏ mọn ! Nuôi ch.ó nhà Lục Gia ở, ch.ó cũng chê!
Lão bản dừng bước, gượng: “Được , tiểu nhân , vài vị tiên thu dọn hành lý, tiểu nhân sẽ đến thủ tục trả phòng cho vài vị.”
Lục Anh và Du Tiếu Tiếu về phòng.
Vòng tỷ thí Điền Gia Thôn , sự vô nhân tính của Ngọc Tê Cốc mang linh cảm cho Du Tiếu Tiếu. Một tháng nghỉ ngơi , nàng liền bảo trưởng lão Vạn Thánh Cung tìm cách lấy một giường gấm tơ tằm vàng. cuối cùng, trưởng lão chỉ cho nàng một giường linh tằm nỉ tương đối bình thường, gấm tơ tằm vàng quá quý, Vạn Thánh Cung cũng nhiều, nếu họ việc quan trọng thì còn , chỉ dùng để ngủ thì đồng ý cho họ lấy.
Tóm , may mà nàng mang , bằng tối qua cũng ngủ cái giường bẩn thỉu thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-78.html.]
Du Tiếu Tiếu giơ tay lấy linh tằm nỉ, kết quả chạm liền phát hiện đúng: “Lục ca ca, ngươi mau đến xem! Đây linh tằm nỉ của chúng , linh tằm nỉ của chúng đ.á.n.h tráo!”
Lục Anh bước tới , nhả vài chữ từ miệng: “Là lão bản khách điếm.”
“Hai vị nên vu khống khác như .” Ngoài cửa truyền đến giọng điệu âm dương quái khí của lão bản khách điếm.
Lục Anh và Du Tiếu Tiếu xoay .
Chỉ thấy lão bản khách điếm dẫn theo hơn hai mươi đàn ông tráng niên bước tới. Hắn cầm bàn tính, chỉ một bên cạnh : “Đây là cháu trai lớn của , việc ở Thành Chủ Phủ! Ta bảo tới chứng, tránh cho các ngươi lừa gạt các ngươi!”
Cháu trai lớn dáng vẻ du côn chắp tay chào mấy : “Chư vị yên tâm, là công bằng chính trực nhất, giúp lẽ giúp , tuyệt đối thiên vị.”
Lão bản khách điếm đắc chí, vòng quanh phòng, bàn tính gõ xoong xoảng: “Lá dùng hết một gói, hai mươi Thánh Thạch. Giấy bút mực cũng dùng, 30 Thánh Thạch...” Cuối cùng, lão bản nhấc chiếc ghế lên: “Chậc chậc chậc, các ngươi còn hỏng ghế của , 30 Thánh Thạch! Tổng cộng hai trăm Thánh Thạch, các ngươi trả phòng thì , tiên bồi thường hai trăm Thánh Thạch cho !”
Trong chốc lát, mặt Lục Anh đen như đáy nồi.
【 Trời ơi, Vạn Thánh Cung đây là hắc điếm lừa ? 】
【 Một đám công tử thế gia, ngày thường cũng hạ nhân chuẩn , nào trải qua những chuyện ? 】
【 Nói , họ là Thanh Linh Sơn hại, bằng cũng ở khách điếm chứ 】
【 Đáng đời, ai bảo họ bám đuôi! Không phát hiện từ khi Trác Quang Thành, họ cố ý vô tình theo Thanh Linh Sơn ? Định gì đây! 】
Sát ý của Lục Anh dần dần nổi lên.
hơn hai mươi mà lão bản mang tới, mỗi đều là Tu Sĩ.
Quan trọng nhất là, còn liên lụy đến Thành Chủ Phủ.
Mọi sự vụ của Trác Quang Thành, đều do Thành Chủ Phủ quyết định.
Không thể, giết.
Giết họ thì vòng tỷ thí Vạn Thánh Cung liền xong .
Thanh Linh Sơn.
Quả là một Thanh Linh Sơn mà.
Sau một lúc lâu, Lục Anh nhẫn nhịn, gần như trả hết Thánh Thạch giành vòng .
Đợi đoàn Vạn Thánh Cung bước khỏi khách điếm, chỉ còn mười mấy Thánh Thạch.
Du Tiếu Tiếu nhỏ giọng đề nghị: “Lục ca ca, chúng Thành Chủ Phủ tìm Đế ca ca bọn họ , Thành Chủ Phủ trả lương cũng thấp, chúng mất , nửa ngày là kiếm .”
“Không.” Thần sắc Lục Anh âm u: “Chúng Kỳ Gia.”
Hắn tin tưởng phán đoán của , Thanh Linh Sơn tuyệt đối manh mối then chốt từ Điền Gia Thôn.
Đi theo Thanh Linh Sơn, nhất định sẽ tìm .
Thần Mộc Thiêm với như .
Hơn nữa Lục Anh cảm thấy, thứ đó, thể là phương pháp chế Linh Sơn Sa.
Chỉ cần giành phương pháp chế Linh Sơn Sa, tương lai Lục Gia, sẽ vô lượng kể xiết.
Sáu Ôn Sương Bạch ăn tối xong, bước khỏi Thiện Đường, liền thấy Quản sự Kỳ dẫn theo Lục Anh Du Tiếu Tiếu bọn họ nghênh diện tới.
“Đến đây, nhận thức một chút, sáu vị là Hộ Vệ tới trong phủ.” Quản sự Kỳ .
Bước chân Ôn Sương Bạch khựng , mặt hiện vài phần tò mò đúng, nhưng trong lòng một vạn con thảo nê mã đang gào thét.
Lục Anh quét qua sáu mặt, kéo khóe miệng, chắp tay: “Gặp qua chư vị, chúng mới đến, mong rằng chư vị thể chỉ giáo nhiều hơn.”
Ôn Sương Bạch nhịn xuống sự ghê tởm, cùng đám bạc tình gượng hàn huyên vài câu, liền cùng các đồng đội trở về phòng.
Nàng trong phòng suy nghĩ một lát, càng nghĩ càng giận, chạy tìm Võ Nhân xin một bộ bài lá, quang minh chính đại tập hợp sáu , đến phòng Tạ Tử Ân đ.á.n.h bài lá .
Rốt cuộc phòng trống nhất.
Mấy mặt đất.
Thẩm Hạc Phong hùng hùng hổ hổ ném một lá bài: “Cái con chuột gì đây! Con chuột ngâm trong hố phân bảy ngày bảy đêm ? Mang theo một mùi phân tới, ngửi thấy mùi hôi từ xa !”
Ôn Sương Bạch cũng ném một lá: “Chuột già nên ngoan ngoãn trốn trong hố phân, nó chạy mặt , liền một chân dẫm c.h.ế.t nó.”
Tạ Tử Ân rút một lá, đè lên lá bài của Ôn Sương Bạch: “Chuột già hoàng tước.”
Thẩm Hạc Phong ném một lá: “Mơ mộng hão huyền , nó chỉ xứng đáng chuột hố phân!”
Lý Chước Hoa ném lá bài của Thẩm Hạc Phong cho , vui : “Ngươi cái gì mà , đến lượt !”
Nàng nghiêm túc chọn một lá bài đ.á.n.h , nghiêm túc hỏi: “Khi nào g.i.ế.c chuột.”
Lục Gia Nghiêu cầm một bộ bài , trái cuối cùng ý thức những căn bản thật sự đ.á.n.h bài! Mà là mượn việc đ.á.n.h bài thương lượng thế nào đối phó Vạn Thánh Cung đó.
Thư Sách
Thế là Lục Gia Nghiêu cũng cứ tùy tiện đ.á.n.h loạn: “Ta đều theo, các ngươi!”
Ngân Huyền ngáp một cái, một bộ bài , thật sự lười đánh, thế là đưa bài cho Tam Thổ, bảo Tam Thổ sư đ.á.n.h , nhắm mắt chợp mắt, uể oải : “Ta cũng theo các ngươi.”
Ôn Sương Bạch nghĩ nghĩ, tầm mắt bài mặt đất, cẩn thận một lá: “Đương nhiên khi thấy chuột thì nên giết, bằng để lâu biến thành chuột lớn thì thiệt thơn nhiều. Con chuột dám trộm thứ nhắm trúng, tới còn thấy đám chuột !”
Lý Chước Hoa nháy mắt hưng phấn: “Ta tay giết!”