Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-10-02 01:49:25
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Số bùa Linh Sơn Sa mà Ôn Sương Bạch lấy từ chỗ thôn trưởng còn nhiều, chỉ còn mười mấy lá cuối cùng, nên tiết kiệm hết mức thể.

Vì thế, ngay khi bắt đầu, Lý Chước Hoa một tay rút kiếm, một tay thi triển thuật phát sáng.

Ngân Huyền ở phía , bảo vệ Lục Gia Nghiêu ( đang cõng cái lò luyện đan chứa gà và heo), niệm quyết phát sáng theo.

Sáu lập tức trạng thái đề phòng, cẩn thận tiến sâu màn sương đen.

mới vài bước, một luồng kình phong đột ngột xé gió lao tới.

Lý Chước Hoa vung Lưu Hồng Kiếm, lùi mà còn tiến lên, đón thẳng chiêu .

Tiếng "leng keng" vang lên, kiếm va chạm với thứ trong sương đen, nhất thời kiếm quang văng tung tóe.

Ôn Sương Bạch vốn đang Lý Chước Hoa, định quan sát xem thứ gì đang ẩn giấu trong sương đen, thì đột nhiên thấy lạnh gáy. Hỏa Linh Tiên bên hông "xoạt" một tiếng bay vọt lên, quất thẳng màn sương đen bên cạnh.

Bùm! Bùm! Bùm!

Cùng với vài tiếng động lớn, thứ gì đó sột soạt rơi xuống đất lao thẳng về phía Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch lập tức lùi , lùi giơ tay che mặt.

Thế tấn công của đối phương cực nhanh cực hiểm, dường như đau, Hỏa Linh Tiên quất liên tiếp mấy chục phát mà hành động hề chậm .

Ôn Sương Bạch lăn một vòng đất, tránh cú đ.ấ.m ào ạt ập tới. Cô đưa tay lên mặt, quệt xuống, thấy đầu ngón tay dính đầy cát bụi.

Cát bụi?

Ôn Sương Bạch bật dậy, đồng thời ném một lá bùa phát sáng.

Dưới ánh sáng của lá bùa, cảnh tượng xung quanh hiện mắt .

Chỉ thấy hơn mười bức tượng đá khổng lồ đang vây lấy họ. Mỗi pho tượng cao bằng ba gộp , tay chân y như thật, nhưng khuôn mặt đẽo gọt ngũ quan, chỉ là một mảng trống trơn.

Thế nhưng ánh sáng mờ ảo, những khuôn mặt tượng đá trống trơn đó dường như đang , khiến sởn tóc gáy.

【!!!】

【Mẹ nó! Không mặt thì đừng !】

【Không mặt mà còn đáng sợ hơn cả lão thôn trưởng quỷ quái .】

【Khoan, hình như chỉ mười mấy bức...】

Càng lúc càng nhiều tượng đá khổng lồ từ trong sương đen bước , bức nào bức nấy cao to uy mãnh, khiến cho nhóm Ôn Sương Bạch trông như mấy lùn tí hon.

【Trời ơi, Thanh Linh Sơn phen "toang" thật ? Còn đáng sợ hơn cả đám Tử Viêm Giới và Thiên La Vu quỷ mị tìm thấy nữa!】

【A a a họ bây giờ, ván cách nào phá giải ?】

【Chờ c.h.ế.t thôi.】

Chờ c.h.ế.t ư? Đương nhiên là thể nào.

Ôn Sương Bạch c.h.ử.i thề một câu, co cẳng chạy ngay, quên gọi đồng đội: “Chạy mau, đường cũ!!”

Đương nhiên, đồng đội của cô cũng chẳng cần cô nhắc.

Mấy thấy tình hình là lập tức co giò bỏ chạy.

Bởi vì phương châm chiến lược của họ là: Bản một, đồng đội là hai.

Ai nấy đều lo cho , còn sức thì mới lo cho khác!

Ngân Huyền hành động nhanh nhất, chân đạp lên thanh kiếm hẹp, kéo Lục Gia Nghiêu lướt kiếm vòng đường cũ. (Vì ở đây thể bay).

Thẩm Hạc Phong chạy "hộc hộc" phía hét lớn: “Kéo với, tới đây!”

Nói chống cây cờ Phệ Linh, b.ắ.n bay vọt trong lò luyện đan, nhờ một đoạn.

Ôn Sương Bạch chạy nhảy, tốc độ cũng chậm, nhưng khóe mắt liếc thấy gã đàn ông ch.ó c.h.ế.t mặc áo trắng lướt qua , vạt áo bay phấp phới. Rõ ràng bước chân gã nhanh chậm, nhưng nhanh đến mức tài nào theo kịp.

Hắn chắc chắn luyện Cửu Anh Quỷ Quyết mà nam phụ nguyên tác về mới luyện!

Cửu Anh Quỷ Quyết, Cửu Anh Quỷ Bộ (bộ pháp), xét về khoản chạy trốn thì đó chính là sự tồn tại cấp "trần nhà" của Huyền Thiên Đại Lục.

Không ai chạy nhanh bằng .

Trong truyện, nhiều nam phụ nguyên tác dựa Cửu Anh Quỷ Bộ để thoát khỏi sự truy sát của đoàn nhân vật chính.

Nếu còn yêu nữ chính Du Tiếu Tiếu, gài bẫy rơi cạm bẫy, thì gã nam phụ trong nguyên tác chắc c.h.ế.t.

Tạ Tử Ân đưa tay , ga lăng hỏi: “Muốn nhờ một đoạn ?”

Ôn Sương Bạch nghiêm túc hỏi : “Có tính tiền ?”

Tạ Tử Ân: “Xem tâm trạng của ?”

“Thôi, cảm ơn.” Ôn Sương Bạch từ chối ngay lập tức, quăng Hỏa Linh Tiên quấn lấy một trụ đèn lồng nhô hành lang, mượn lực đu , ưu nhã lướt hành lang. Cô còn khiêu khích đầu Tạ Tử Ân một cái.

Ai mà chẳng chút bản lĩnh chạy nhảy chứ?

Tạ Tử Ân bật , đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-62.html.]

Thư Sách

Toàn bộ quá trình chỉ diễn trong vòng mười thở. Các tu sĩ xem qua Huyền Thiên Kính đều trợn mắt há mồm, đồng loạt c.h.ử.i "Vãi!".

【Bọn họ... thế cũng ?】

【Cái pha chống cờ bay vọt , chỉ thể dùng một từ để hình dung: Tuyệt!】

【Chỉ tội nghiệp gà con với heo con trong lò luyện đan Thẩm Hạc Phong dọa sợ.】

【Mọi còn quan tâm gì đến gà với heo nữa, Chước Hoa sư tỷ kìa!!】

Lý Chước Hoa vẫn còn đang quyết đấu với bức tượng đá mặt đầu tiên mà cô gặp .

Một khi khai chiến, liền c.h.ế.t thôi!

Qua hơn mười chiêu, cô dùng Lưu Hồng Kiếm đục một lỗ trán nó, cô thậm chí thể xuyên qua cái lỗ đó để thấy đám " em" của nó phía , mà nó c.h.ế.t.

Lại qua thêm mười mấy chiêu, cô dùng Lưu Hồng Kiếm c.h.é.m ngang eo, cắt nó đôi, đầu lìa , mà " kiếp" nửa và nửa của nó vẫn còn cử động , còn phối hợp trái tấn công cô?

Lý Chước Hoa hiểu, Lý Chước Hoa kinh hãi. Thấy đám " em" của con quái kéo đến càng lúc càng đông, cô đành vung Lưu Hồng Kiếm, cắm đầu bỏ chạy.

Ôn Sương Bạch dùng bùa phát sáng chiếu đường cho Chước Hoa sư tỷ, thấy đám tượng đá khổng lồ đang ùn ùn kéo tới như thủy triều.

Mấy lập tức lùi một đoạn xa nữa.

may mắn là, đám tượng đá khổng lồ đó chỉ đuổi đến lối hành lang là dừng .

Chúng dường như chỉ thể phân biệt sống trong sương đen, và phạm vi hoạt động của chúng chỉ giới hạn trong quảng trường .

Trách nhiệm của chúng là bảo vệ chủ điện và bảo vệ trận nhãn.

Lý Chước Hoa chạy về phía các sư , vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng, : “Thứ tà môn thật, g.i.ế.c mãi c.h.ế.t!”

Lục Gia Nghiêu chỉ bức tượng c.h.é.m lìa đầu đang tự nối , năng cũng lắp bắp: “Nó nó nó... nó tự dính với kìa! Giờ đây?”

Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân một một bậc thềm hành lang, xuống đám tượng đá đang phục hồi như cũ, trở như mới, đầu óc bắt đầu vận hành hết tốc lực.

 * Cùng lúc đó, bên địa cung.

Lục Anh đuổi kịp của Tử Viêm Giới và Thiên La Vu.

Du Tiếu Tiếu thấy , mắt sáng lên, vội chạy tới: “Lục ca ca, thương chứ?”

“Ta .” Lục Anh , “Chỉ là Bách Lý ...”

Lục Anh hết câu, nhưng Du Tiếu Tiếu đoán điều gì đó.

Nước mắt từng giọt lăn dài, Du Tiếu Tiếu lóc: “Đều tại , là , nếu ở đó, Bách Lý ca ca lẽ ...”

Lục Anh giơ tay, kéo Du Tiếu Tiếu lòng an ủi: “Tiếu Tiếu, liên quan đến . Là vấn đề của .”

“Không , là tại ...”

Cách đó xa, Đế Kỳ mặt cảm xúc đầu liếc một cái, đó thản nhiên cùng đám Đế Yên Nhiên tiếp tục về phía , quan tâm đến hai của Vạn Thánh Cung nữa.

Bỗng nhiên, đám Thiên La Vu phía dừng .

tử đang c.h.ử.i ầm lên: “Một lũ khốn nạn, dám c.h.é.m đứt cầu treo!!! Ta nguyền rủa đám Thanh Linh Sơn các ngươi bùa mực, vệ sinh giấy, đường rớt tiền!!!”

Đế Kỳ và Đế Yên Nhiên liếc , vội vàng tiến lên.

Chỉ thấy bên vách núi vạn trượng, cây cầu treo vốn nên ở đó biến mất tăm , chỉ còn trơ mố cầu hai bên.

Trên dây xích sắt ở mố cầu còn lưu vết c.h.é.m của kiếm, trông vẫn còn mới.

Trong phút chốc, sắc mặt của tất cả ở đó đều đen như gan lợn.

【Hi hi, món quà lớn từ Thanh Linh Sơn, mời kiểm tra và nhận!】

【Ha ha ha ha, đặc biệt qua đây xem mới , đám tử Thanh Linh Sơn đúng là chút mưu mẹo.】

Đường phía cắt đứt, mà lũ quỷ mị đang đ.á.n.h theo.

Ba đại môn phái rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Huyền Thiên Kính bắt đầu thông báo liên tục.

【Thiên La Vu vòng loại một , còn năm .】

【Tử Viêm Giới vòng loại một , còn năm .】

【Thiên La Vu vòng loại hai , còn bốn .】

“Ủa, bọn họ loại nhanh ?” Ngọc Tiểu Li lướt xem Huyền Thiên Kính, lẩm bẩm với sư tỷ của .

Đây là một gian bịt kín, ánh sáng dịu nhẹ trắng ngà của Đá U Nguyệt khiến nơi đây cảm giác yên bình.

Ngọc Thiên Lý ôm kiếm, run rẩy.

Hắn chỉ sợ bóng tối, mà còn mắc chứng sợ gian hẹp!

Ngọc Thiên Lý vẫn cố quan tâm hỏi: “Thanh Linh Sơn thì ?”

“Không hết, nhóm của Tiểu Ôn tỷ tỷ vẫn còn đủ sáu !”

“Tiểu Li cô nương.” Đối diện, sáu vị hòa thượng của chùa Thần Diễn đang , vị hòa thượng béo dẫn đầu lên tiếng, “A di đà phật, xin hỏi nếu chúng ngoài, thì thế nào?”

“Ra ngoài?” Ngọc Tiểu Li gãi gãi đôi tai cáo của , “Không , chờ Quy trưởng lão đến thả chúng thôi.”

 

 

Loading...