Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-09-30 10:30:14
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về phần đống đường cong đen hiện giờ, nàng nhận dạng một lúc, vui vẻ reo lên.
“Cái giống như một đống cục đá.” Ôn Sương Bạch ném mai rùa lòng Thẩm Hạc Phong, khẳng định , “Chắc chắn là Thánh Thạch, hôm nay chúng tài lộc !”
Không cũng kiếm cho mới !
Thẩm Hạc Phong: “???”
Cách đó xa, Tạ Tử Ân kiểm tra sức khỏe cho đàn gà con xong, về phía hai đang xổm ở cổng lớn.
Ôn Sương Bạch trời. Ở trong thôn, thời gian ban ngày trôi nhanh, hôm nay còn nhanh hơn hôm qua.
Chỉ riêng lúc Tạ Tử Ân kiểm tra gà, mặt trời lên cao, sắp đến trưa .
Ôn Sương Bạch lập tức dậy, dắt theo hai Hộ Pháp lớn, hừng hực khí thế thôn: “Đi nào, kiếm tiền thôi.”
Nàng cảm thấy một nơi, thể kích hoạt Thánh Thạch rơi xuống.
...
Đình hóng mát phía nam Điền Gia Thôn.
Thẩm Hạc Phong cẩn thận nhét hết tóc chiếc mũ đạo sĩ, hắng giọng một tiếng, bước đình hóng mát để gặp hẹn.
Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân nấp trong lùm cây cách đó xa, canh chừng.
Tối qua họ trao đổi tình báo. Nàng Thẩm Hạc Phong , bà cô cao lớn nhất trong đình hóng mát , một con trai từng tham gia đại hội thu nhận tử của Linh Sơn Phái.
Thanh Linh Sơn bắt đầu từ 500 năm , hợp nhất tất cả các môn phái còn tồn tại ở Thanh Châu trận Đại Hạo Kiếp Huyền Thiên.
Nói nghiêm túc thì con trai của bà cô đó chẳng là đồng môn sư của họ ?
Ôn Sương Bạch ý đồ gì khác, nàng chỉ nhà sư đó ở để qua thăm hỏi một chút.
Ánh nắng buổi trưa gay gắt, Ôn Sương Bạch một mặt tu luyện Diệu Linh Tâm Pháp, một mặt xuyên qua kẽ lá, theo dõi chuyện ở đình hóng mát.
Bên cạnh, đồng hương Địa Cầu của nàng đặc biệt yên tĩnh.
Sáng nay rời giường, mấy câu, mặt lạnh tanh, cứ như ai thiếu nợ tám trăm vạn .
Ôn Sương Bạch: “Ngươi thế?”
Tạ Tử Ân: “Ngủ ngon.”
Ôn Sương Bạch tài nào hiểu nổi: “Hôm qua gấm tơ tằm vàng lót, ngươi mà còn ngủ ngon ư??”
Tạ Tử Ân liếc nàng một cái: “Mềm quá.”
Ôn Sương Bạch: “??”
Gấm tơ tằm vàng, đó mềm mại như mây, còn kỳ diệu là vặn với cột sống. Nàng ngủ một mạch mơ màng, dậy xong tinh thần no đủ, cả thoải mái cực độ, thế mà thể ngủ ngon?
Sao thế, là công chúa hạt đậu, còn là tín đồ thích phản gỗ ?
Ôn Sương Bạch lắc đầu thở dài: “ là lợn rừng ăn cám ngon mà.”
Tạ Tử Ân: “?”
Tạ Tử Ân nàng chọc cho bật , vì ngủ ngon, gây lẽ nào chính nàng ?
Khóe mắt đàn ông cong lên, môi mỏng mỉa mai : “Miệng ch.ó chẳng nhả ngọc ngà.”
Ôn Sương Bạch hừ lạnh: “Ngươi nghèo bệnh cả đời .”
Tạ Tử Ân: “??”
Tạ Tử Ân nghiêng đầu nàng, định đáp trả, khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó đang nhúc nhích ở eo thon của nàng.
Hắn tập trung , hóa là một chiếc bút từ cây Hỏa Linh Tiên đỏ tươi đang lén lút thò đầu . Có vẻ như chạm đến ánh mắt của , nó khựng một chút, vụt một cái chui tọt trở .
Tạ Tử Ân: “...”
Tạ Tử Ân: “Đó là cái gì?”
Ôn Sương Bạch bình tĩnh, quen như cơm bữa: “À, đây là 400 đồng của tự do.”
Khóe miệng Tạ Tử Ân giật giật.
Thư Sách
Cái quái gì ?
Ôn Sương Bạch cúi đầu, rút chiếc bút từ Hỏa Linh Tiên , vẻ mặt tiếc nuối nó: “Ta mua cái bút phù điêu hết 400 đồng, vì rẻ nên chút tật.”
Tạ Tử Ân qua, đoán: “Sinh bút linh?”
“Ừm.” Ôn Sương Bạch đặt bút trở .
Tạ Tử Ân trầm tư, lát hỏi nàng: “Ngươi mua ở ?”
400 đồng, đúng là một món hời trong giới tu hành.
Ôn Sương Bạch , kỹ lưỡng Tạ Tử Ân từ đầu đến chân, thu hồi ánh mắt, trong ánh chờ mong của Tạ Tử Ân, nàng mỉm nhẹ: “Không cho ngươi , rốt cuộc nhả ngọc ngà gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-48.html.]
Tạ Tử Ân: “............”
Cùng lúc đó, tại đại bản doanh chuồng gà.
Lý Chước Hoa ôm kiếm ngay ngắn một tảng đá.
Lưu Hồng Kiếm (kiếm của Lý Chước Hoa) lấy chiến để nhập đạo, lấy chiến để ngộ đạo. Không gì khiến nàng khó chịu bằng việc đ.á.n.h .
Cực chẳng là các nàng nuôi gà con. Giá mà các nàng giao nhiệm vụ canh tác ruộng lúa săn g.i.ế.c yêu thú thì mấy?
Lý Chước Hoa thứ 1001 nghĩ như .
Sáng sớm hôm nay, Tiểu Ôn sư còn với nàng, nàng sẽ sớm đạt ước nguyện.
Cái “sớm” là bao lâu, sáu ngày ư?
Sống một ngày dài như một năm .
Lý Chước Hoa thứ 1001 thở dài.
Bỗng nhiên, tai Lý Chước Hoa khẽ động, nàng nháy mắt ngoài chuồng gà.
Trong chuồng gà, Lục Gia Nghiêu đang đào giun cho lũ gà con ăn, thấy thế vội hoảng hốt ngẩng đầu: “Sao thế? Sao thế?”
Ngân Huyền mở mắt, búng từng con gà con lông vàng đang đậu tóc , ánh mắt về phía xa, dịu dàng : “Có tới, Lục sư , ngươi mau cất lũ gà con .”
“À !” Lục Gia Nghiêu vội vàng ôm hết lũ gà con lông vàng lò luyện đan để che chở.
Rất nhanh, cuối con đường mòn sỏi đá, ba đàn ông bước nhanh tới, chính là ba tử còn của Càn Nguyên phái.
【 Bọn họ gì ? Bọn họ đ.á.n.h Chước Hoa sư tỷ, còn đến tìm c.h.ế.t ? 】
【 Đừng thế, giống. 】
Trong hình ảnh, ba tử mặt mày tươi , về phía chuồng gà, lời lẽ hối : “Lý sư , chúng đến xin , tối qua là chúng quá nóng vội, nghĩ việc quả thực thể trách các ngươi.”
Lý Chước Hoa hề nao núng, rút kiếm vạch một đường rõ ràng xuống đất, ngắn gọn : “Kẻ nào vượt qua tuyến , chết.”
【 Kiếm Tu mà vô tình thế, Càn Nguyên phái chúng đến xin , còn thế nào nữa? 】
【 Sao cảm thấy Càn Nguyên phái ý đồ ? Heo nhà c.h.ế.t lo, còn tới xin ? thấy rõ ràng bọn họ tiếp cận chuồng gà để hạ độc lũ gà con! 】
【 Các ngươi đừng tâm địa xa nghĩ Càn Nguyên phái chúng cũng xa! 】
Ba tử Càn Nguyên phái liếc để lộ biểu cảm, nụ mặt càng thêm khúm núm, nhưng chân vẫn rướn về phía vạch kẻ: “Sư , đều là Huyền Thiên, nên đoàn kết cùng đối phó với quỷ mị mới .”
Thấy ba ngày càng đến gần, Lưu Hồng Kiếm trong lòng Lý Chước Hoa phát tiếng rung cảnh báo, nàng nữa nhắc nhở: “Vượt qua tuyến , chết!”
Người ở giữa vội vàng lấy một đống đồ vật từ nhẫn trữ vật, vẫn cố chấp bước qua vạch kẻ đó, đưa đồ : “Nghĩ cả đêm, chúng trong lòng thật sự áy náy, đặc biệt mang theo ít đan d.ư.ợ.c đến cho các ngươi, còn một ít thức ăn chăn nuôi chúng dùng để nuôi heo, các ngươi cũng thể lấy để nuôi gà con...”
Thấy đống đồ của sắp ‘vô tình’ rơi xuống.
Lý Chước Hoa ngước mắt, Lưu Hồng Kiếm khỏi vỏ, một nhát kiếm nhanh như chớp đ.á.n.h bay đống đồ Càn Nguyên phái đưa tới xa.
Đệ tử Càn Nguyên phái còn kịp phản ứng, phụt một tiếng, kiếm của Lý Chước Hoa xuyên thẳng qua linh cốt của với tốc độ kinh hoàng, sợ chần chừ sẽ giết.
Biểu cảm của đàn ông đóng băng, sự ác độc giấu trong đáy mắt hiện rõ: “Ngươi... Ngươi...”
Rầm, rầm, rầm ba tiếng, ba tử liên tiếp ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Càn Nguyên phái, tiêu diệt .
“Nực !” Trong đại sảnh theo dõi thông minh của Tử Viêm Giới ở Đế Châu, Phong Chủ Càn Nguyên phái đập bàn dậy, trừng mắt giận dữ phụ nữ đang xem truyện dịch ở góc: “Hứa Tĩnh Thư, Thanh Linh Sơn các ngươi dạy tử như thế ?! Đệ tử phái lòng mang đan d.ư.ợ.c đến cho các ngươi, cần thì thôi, cớ gì g.i.ế.c ! Hành động như khác gì ma quỷ!”
Hứa Tĩnh Thư ngẩng đầu từ quyển truyện dịch, vẻ mặt khó hiểu: “Càn Nguyên phái các ngươi hiểu tiếng ?”
“Chước Hoa hai ‘vượt qua tuyến chết’ mà.” Hứa Tĩnh Thư vỗ vỗ quyển truyện dịch của , giọng nhỏ nhẹ, từ tốn: “Ta đề nghị là, hết hãy dạy họ hiểu tiếng , hãy đến tham gia Huyền Thiên Đại Bỉ, ngươi thấy ?”
“Còn về hai chữ ‘ lòng ’.” Hứa Tĩnh Thư dậy, đến mặt Phong Chủ Càn Nguyên phái, đôi mắt chằm chằm đối phương, giọng điệu trở nên quỷ dị, mỗi chữ đều mang theo uy áp chú linh đến từ bán Thánh giả: “Phàm là tử phái ngươi tâm tư trong sạch, bọn họ sẽ phế hết tu vi, cả đời kết cục , ngươi, dám chấp nhận ?”
Sắc mặt Phong Chủ Càn Nguyên phái tức khắc trắng bệch, sợ hãi lùi ba bước, mím môi chặt lời nào.
Hắn, dám đồng ý.
Trong lùm cây cách đình hóng mát xa.
Thẩm Hạc Phong vòng một vòng lớn, linh hoạt luồn giữa Ôn Sương Bạch và Tạ Tử Ân, nghiến răng nghiến lợi vì đau đớn mà tháo chiếc mũ đạo sĩ : “Chết tiệt, bà cô đó hôm nay gặm tóc !”
Ôn Sương Bạch liếc .
Trước khi Điền Gia Thôn, Thẩm Hạc Phong còn tạm thời là một thiếu niên tóc dài bồng bềnh, thì hôm nay, thành thiếu niên đầu dưa hấu.
“Chuyện gì to tát .” Ôn Sương Bạch , “Ngươi tìm cắt tóc còn trả tiền, bà cô thu tiền của ngươi, giúp ngươi cắt tóc miễn phí .”
Thẩm Hạc Phong kinh ngạc: “Ý là còn cảm ơn bà cô ?”
Tạ Tử Ân ngắt lời hai , hỏi: “Nghe ngóng chỗ ở của bà cô ?”
“Chưa.” Thẩm Hạc Phong đội chiếc mũ đạo sĩ, cau mày, “Ta bói chỗ ở của bà cô, cũng dám dò hỏi.”
Là một Quẻ Tu (tu sĩ bói toán), đôi khi khi một chuyện xảy , sẽ dự cảm lành trong lòng.
Ví dụ như ở đình hóng mát, khi định dùng lời lẽ khéo léo thăm dò chỗ ở của bà cô, trực giác thấy . Cứ cảm giác nếu hỏi , sự việc sẽ chỉ đơn giản là gặm tóc nữa.
Cái thôn Điền Gia Thôn nhỏ, ước chừng ít nhất một hai nghìn hộ gia đình.