Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-09-30 02:41:48
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hạc Phong vuốt tóc, nhớ ba tháng sống bằng c.h.ế.t qua: “Ha hả.”
Ôn Sương Bạch : “Các chủ của chúng cũng dễ chuyện mà.”
“Thật ? đều Khương Các chủ và Kiếm Các chủ là khó đối phó nhất…”
Thư Sách
Đang chuyện thì một vị trưởng lão vội vã tới từ phía xa.
Ôn Sương Bạch liếc , liền vui vẻ chào: “Ngọn gió nào đưa Tào trưởng lão đến đây ạ, thật là trùng hợp!”
Vị trưởng lão của Chấp Pháp Đường để cho nàng những ký ức vô cùng vui vẻ. Từ lúc xuyên sách tới nay, những ngày duy nhất nàng ăn no chính là ở Chấp Pháp Đường. Vị Tào trưởng lão gọi món, món nào ông gọi cũng hợp khẩu vị của nàng.
trưởng lão Tào Hưng chẳng vui vẻ chút nào.
Hứa Các chủ chỉ cho lệ, còn ông mới là thực sự việc. Mọi sự vụ trong chuyến Huyền Thiên Đại Bỉ đều do một tay ông quản lý.
Với tâm trạng như đưa đám, trưởng lão Tào giữ vẻ mặt nghiêm nghị : “Thanh Điểu Hạm ba tầng thượng, trung, hạ, tầng nào cũng phòng, các ngươi thể tự chọn…”
Ôn Sương Bạch mỉm : “Chúng con chọn xong ạ.” Nàng chỉ căn thứ ba bên trái, “Con ở đây.”
Lục Gia Nghiêu giơ tay: “Tào trưởng lão, con chọn ba phòng. Con tính tối nay ngủ tầng , tối mai ngủ tầng giữa, tối mốt ngủ tầng , ạ?”
Thẩm Hạc Phong lập tức xúi giục: “Trưởng lão, mau ném Lục Gia Nghiêu xuống khỏi Thanh Điểu Hạm , tử lãng phí tài nguyên môn phái như thể giữ !”
Tào trưởng lão: “…………”
Ông khỏi nghi ngờ, mấy đứa đến là coi nơi đó như nhà đến đấy ?
Tào Hưng tiếp tục giữ mặt lạnh: “Vậy các ngươi tự xem mà , còn việc bận.”
Nói ông bỏ , ở thêm một khắc nào.
Ôn Sương Bạch nhớ tới đại sư trong phòng, bèn gọi: “Tào trưởng lão…”
Tào Hưng đáp ngay: “Cơm tháng!”
Ôn Sương Bạch: “……”
Mới mấy ngày gặp mà vị trưởng lão còn trả lời cả khi hỏi xong nữa.
Nàng chân thành: “Vâng ạ, đa tạ trưởng lão.”
* Ba ngày .
Đế Châu, Tử Viêm Giới.
Trời dần về chiều, ráng mây lộng lẫy nơi chân trời từ đậm chuyển sang nhạt.
Hai tử của Tử Viêm Giới đang chờ ở cổng môn phái với sắc mặt mấy vui vẻ.
Một trong đó sốt ruột : “Nửa canh giờ nữa là tiệc tối bắt đầu , của Thanh Linh Sơn còn tới?!”
“Chắc là việc gì đó nên chậm trễ đường thôi.”
“Thực lực thì kém cỏi nhất, nhưng mà lắm chuyện thật! Người của các môn phái khác đều lượt đến cả , chỉ còn mỗi bọn họ! Cũng tại chúng xui xẻo, đón môn phái nào khác ? Cứ đón đám Thanh Linh Sơn, một lũ nào cũng đội sổ!”
“Thôi, ít vài câu , lỡ trưởng lão thấy mắng cho một trận bây giờ,” còn .
Cuối cùng, khi sắc trời tối hẳn, Thanh Điểu Hạm mới xuất hiện bầu trời Tử Viêm Giới, đó vững vàng hạ xuống.
Ôn Sương Bạch và mấy khác nhảy xuống. Hứa Tĩnh Thư và Tào trưởng lão dẫn họ gần.
Tào trưởng lão hai tử rõ ràng còn trẻ mặt, trong lòng chút vui. Dù đến là khách, hơn nữa Các chủ của họ còn đích đến, mà nghênh đón lấy một vị trưởng lão, Tử Viêm Giới chỉ cử hai tử trẻ tuổi đón tiếp thôi ?
Tào trưởng lão cũng gây thêm chuyện, chỉ khẽ gật đầu, thái độ vẫn khá ôn hòa: “Xin , đường chút chậm trễ.”
“Thanh Châu cách Đế Châu chúng cũng khá xa, đường chắc dễ dàng gì.” Một tử của Tử Viêm Giới nở nụ , trông vẻ nhiệt tình hiền lành nhưng lời mang ý châm chọc. Hắn đưa tay chỉ về phía , “Mời các vị theo , tử của các phái khác đều bàn trong sảnh tiệc .”
Hứa Tĩnh Thư chẳng bận tâm đến những điều , chỉ chăm chú cuốn truyện của .
Lý Chước Hoa và Lục Gia Nghiêu cũng nhận gì trong lời của tử Tử Viêm Giới, thậm chí hai còn thấy đối phương nhiệt tình hiếu khách.
Tào trưởng lão xuất từ chốn thị thành, đường đời chịu ít ánh mắt khinh miệt, nên đương nhiên ý tứ trong lời của tên tử là đang chế giễu họ là dân nhà quê từ núi sâu . là trưởng lão dẫn đội, ông thể hành động tùy tiện mà đặt đại cục lên hàng đầu, vì chỉ lạnh lùng gật đầu, dùng ánh mắt hiệu cho đám tử theo.
Lục Gia Nghiêu và Lý Chước Hoa , Hứa Các chủ, Tào trưởng lão, Ngân Huyền và tiểu sư cuối cùng.
Ở giữa, Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân và Thẩm Hạc Phong liếc .
Thẩm Hạc Phong xa, hăm hở : “Hay là để thử chú thuật mới học xem ?”
Ôn Sương Bạch cổ vũ : “Ngươi thử .”
Tạ Tử Ân quét mắt hai họ lắc đầu: “Nhàm chán.” Rõ ràng tham gia.
Thế là Ôn Sương Bạch và Thẩm Hạc Phong cũng mặc kệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-41.html.]
Ôn Sương Bạch yểm trợ, Thẩm Hạc Phong lẩm nhẩm vài câu chú thuật, về phía tên tử năng mỉa mai khẽ hô: “Đi!”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tên tử đang ngon lành bỗng nhiên trẹo chân, ngã dập mặt xuống đất. Xương bánh chè đập xuống nền đá phát một tiếng “rắc” giòn tan, đau đến mức hét thảm: “A a a chân của !”
Lục Gia Nghiêu nhiệt tình, định chạy lên đỡ: “Vị sư , ngươi chứ… A!”
Không ai ngáng chân, cả ngã bay về phía , đè thẳng lên vị sư của Tử Viêm Giới đang cố gắng chống tay gượng dậy.
“Rắc” một tiếng, tay của vị sư gãy luôn.
Trong phút chốc, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp nơi.
Tạ Tử Ân một chút biến sắc mà thu chân về, vẻ mặt bình tĩnh như thể gì cả.
Ôn Sương Bạch và Thẩm Hạc Phong, những chứng kiến bộ sự việc: “……”
Vậy mà bảo là nhàm chán?
* Rất nhanh, tên tử thương khác khiêng .
Người còn bọn họ chằm chằm, Ôn Sương Bạch và Thẩm Hạc Phong liền với vẻ mặt vô tội.
Đối phương là điều, cuối cùng gì, nhanh chóng dẫn cả đoàn đến sảnh tiệc chuồn ngay lập tức.
Hứa Tĩnh Thư và Tào trưởng lão phòng riêng dùng bữa cùng các vị đại lão của những môn phái khác, tiểu sư cũng theo các sư sư tỷ chấp sự.
Sáu Ôn Sương Bạch, với tư cách là tử tham gia thi đấu, về phía góc khuất xa nhất. Nơi đó chính là vị trí dành cho kẻ đội sổ của .
Lục Gia Nghiêu khập khiễng, mặt vẫn còn ngơ ngác, hỏi những bạn yêu của : “Mấy thật sự ai ngáng chân đấy chứ?”
Mọi chút do dự, đồng loạt lắc đầu.
Lý Chước Hoa mất kiên nhẫn : “Đã bảo là , đừng mà đổ oan cho !”
Tạ Tử Ân lạnh lùng: “Tự ngươi ngã đấy.”
Ôn Sương Bạch bóng gió, liếc : “Khả năng đổi trắng đen của vài đúng là mạnh thật.”
Tạ Tử Ân: “.”
“Hả? Ta đổi trắng đen , chỉ hỏi một chút thôi mà.” Lục Gia Nghiêu chắc chắn , “Chắc là do tự cẩn thận thật.”
Thẩm Hạc Phong lắc lắc chiếc mũ đạo sĩ, nhạo: “Đồ não.”
“Tổ cha nhà ngươi, ngươi ai não?!” Một tiếng hét lớn vang lên từ bên cạnh, theo đó là một luồng linh lực cực mạnh ập tới, hùng hổ quét về phía mấy .
Ngân Huyền đang lơ mơ sắp ngủ liền lập tức tỉnh táo, định tay thì thấy Lý Chước Hoa bước ngoài, dùng một kiếm đ.á.n.h lui chiêu tấn công của đối phương. Hắn liền im lặng lùi , nhắm mắt gác bên cạnh , gà gật cảnh giác xung quanh.
Ôn Sương Bạch về phía kẻ tấn công, chỉ thấy đối phương hình cường tráng, tay cầm một cây linh chùy đen nhánh, mặc đạo bào tử hai màu vàng trắng, n.g.ự.c thêu đồ đằng của Vạn Thánh Cung ở Võ Châu.
Phía là vài đang , khi nàng rõ dáng vẻ của họ, ánh mắt nàng khựng , lộ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Chuyện gì thế ?
Kia là Du Tiếu Tiếu, Lục Anh và Bách Lý Giác ??
Cả ba đều đang mặc đạo bào của Vạn Thánh Cung. Sau khi rời khỏi Thanh Linh Sơn, họ cùng lúc gia nhập Vạn Thánh Cung?
À …
Ôn Sương Bạch rơi trầm tư khó tả.
Tên nam tử cường tráng vác cây búa, mặt đầy tức giận chằm chằm Thẩm Hạc Phong: “Lão tử gây sự với ngươi ? Sao ngươi c.h.ử.i não?”
Thẩm Hạc Phong cũng hết nổi, lập tức chỉ thẳng mặt: “Ta c.h.ử.i Lục Gia Nghiêu mà.”
Lục Gia Nghiêu, đang thắc mắc tại Thẩm Hạc Phong tự dưng nổi điên c.h.ử.i một lạ, bên cạnh: “??”
Không đợi tên nam tử cường tráng nhận hiểu lầm, Thẩm Hạc Phong đột nhiên : “ bây giờ lão phu thấy, ngươi còn não hơn cả Lục Gia Nghiêu. Bởi vì chỉ kẻ não mới nghĩ khác đang c.h.ử.i não, đúng ? Đồ to xác não, uổng công cái đầu to mà bên trong chứa phân.”
Gã to con lập tức nổi giận, miệng phun những lời tục tĩu, khó , vung linh chùy lên định đập đầu Thẩm Hạc Phong: “Thứ súc sinh nhà ngươi, lão tử sẽ đập ngươi thành cám cho ch.ó ăn!”
Lý Chước Hoa chằm chằm đối phương, xác nhận là tay , liền lập tức xuất kiếm. Chỉ vài chiêu, cây linh chùy trong tay gã to con rơi xuống đất.
Lý Chước Hoa dừng , trong mắt chiến ý ngùn ngụt, thấy sắp đ.â.m một kiếm đối phương, Lục Anh đang quan sát nãy giờ định tay thì từ cổng lớn của sảnh tiệc, sáu bỗng nhiên chậm rãi bước .
Một luồng linh lực như ôn hòa nhưng thực chất vô cùng bá đạo lan , chuẩn xác quét về phía hai đang tranh chấp, trong nháy mắt đẩy lùi Lý Chước Hoa.
Hai nhóm của Thanh Linh Sơn và Vạn Thánh Cung tách .
Sảnh tiệc đang ồn ào bỗng chốc im lặng, đều đổ dồn ánh mắt về phía sáu đang thong thả bước tới. Trong mắt họ sự ngưỡng mộ, tò mò, dò xét, và cả kiêng kị.
Sáu ai nấy đều dung mạo xuất chúng, dẫn đầu càng phong độ tuấn tú, như một vị công tử khiêm nhường, ôn hòa như ngọc.
Hắn mỉm mấy : “Trong sảnh tiệc, tự ý ẩu đả, xin các vị hãy nể mặt một chút.”
Ôn Sương Bạch híp mắt, đ.á.n.h giá đối phương từ xuống .
Người là Đế Kỳ, thiếu chưởng môn của Tử Viêm Giới ở Đế Châu, cũng là nam chính trong sách, cặp đôi chính thức của Du Tiếu Tiếu.
Chủ nhà lên tiếng, gã to con hừ lạnh vài tiếng bực bội xuống.