Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:26:31
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Từ Đại hội Huyền Thiên đó, tức là cha của nguyên chủ tham gia và giành hạng 7, Thanh Linh Sơn chìm đáy vực, liên tiếp hai hạng chót.

Người dân ở Thanh Châu đều bóp cổ tay thở dài.

Vì thế, Thẩm Hạc Phong lườm Lục Gia Nghiêu một cái đầy hiểm độc: “Ngươi chắc chắn ngươi sẽ ngươi chọc tức c.h.ế.t nữa chứ?”

Lục Gia Nghiêu: “......”

Lục Gia Nghiêu kêu rên: “Thẩm ! Ngươi đừng bậy! Ta cũng lòng tự trọng đấy!”

Ôn Sương Bạch thu dọn bồn thuốc, khéo léo lách qua hai đang đ.á.n.h , về phía Tạ Tử Ân.

Tạ Tử Ân hong khô bộ áo trắng, buộc gọn mái tóc dài. Chưa đợi Ôn Sương Bạch mở lời, : “Không .”

Ôn Sương Bạch: “Ngươi cũng nuôi cá ?”

“...” Khóe miệng Tạ Tử Ân khẽ giật giật: “Ta tưới hoa.”

Hắn nuôi cá.

“Được thôi.”

Ôn Sương Bạch đ.á.n.h giá đàn ông mặt, nhưng .

Giờ nàng chỉ cần thấy , liền nhớ đến hình ảnh thu của nữ chính 101 linh thạch.

Một chuyện thấy đúng, liền khiến chuyện khác cũng trở nên sai lệch.

Ôn Sương Bạch cẩn thận suy nghĩ, nam phụ điên cuồng si tình trong sách, sẵn sàng trả giá thứ, thậm chí cả mạng sống vì nữ chính, liệu thu tiền của nữ chính ?

Nam phụ điên cuồng cũng phong thái riêng, liệu lấy nước tắm để tưới hoa ?

Thư Sách

Nhà ai mà một nam phụ điên cuồng như thế chứ.

, ở bí cảnh Thái Hoa Sơn, còn nhặt phân nữa!

Tạ Tử Ân: “......”

Tạ Tử Ân thực sự thể nhịn nổi: “Tính tiền, mười linh thạch.”

Nghe thấy tiền, Ôn Sương Bạch lập tức tỉnh : “? Tiền gì cơ.”

Tạ Tử Ân: “Vừa , ngươi mười .”

“Ngươi .” Ôn Sương Bạch liếc xéo một cái: “Ngươi thật là tự dát vàng lên mặt .”

Tạ Tử Ân nhướn mi, hờ hững liếc nàng: “Vậy ngươi cái gì mà ?”

“Ta chỉ thấy kỳ lạ thôi.” Ánh mắt Ôn Sương Bạch lấp lánh, nàng chằm chằm biểu cảm mặt , thăm dò : “Du Tiếu Tiếu rời khỏi Thanh Linh Sơn, ngươi đau lòng ?”

Hàng mi của Tạ Tử Ân khẽ động: “Ngươi đoán xem.”

Ôn Sương Bạch: “......”

Đoán cái gì mà đoán. Nàng ghét nhất là đoán suy nghĩ của khác, đoán cũng tiền.

Ôn Sương Bạch thấy phiền: “Trước đây ngươi thích nàng ?”

Tạ Tử Ân phản công: “Trước đây ngươi thích ?”

...... Đó là vì nàng xuyên mà.

Ôn Sương Bạch theo bản năng nín thở, bốn mắt với Tạ Tử Ân, trong lòng nàng một suy đoán ngày càng rõ ràng.

Một bên, Lý Chước Hoa thấy họ đều ngâm t.h.u.ố.c xong, nhưng cứ lữa chịu , bèn bắt đầu đuổi khách: “Các ngươi mau , luyện kiếm.”

Hai dời tầm mắt.

Tạ Tử Ân đưa tay , : “Trả nhẫn trữ vật cho .”

Hắn đựng nước tắm về.

Năm ngón tay Ôn Sương Bạch khẽ co , vô thức cậy móng tay của chính . Nàng đại sư và đồng đội, đàn ông mặt, hạ quyết tâm : “Ta mang nhẫn trữ vật của ngươi.”

Tạ Tử Ân: “?”

“Quên mang , sẽ mang qua cho ngươi.” Ôn Sương Bạch nheo mắt , : “Đêm nay ngươi ở nhà chứ?”

Tạ Tử Ân rũ mắt, phụ nữ đang ngước lên .

Tóc nàng buộc tùy tiện, những sợi tóc con vương cổ trắng nõn. Trên nàng một mùi hương thoang thoảng.

Rõ ràng một khuôn mặt giống hệt, nhưng những đổi khác biệt so với Ôn Sương Bạch trong trí nhớ của .

Tạ Tử Ân im lặng một lát, đôi mắt hoa đào khẽ nheo : “Ta sẽ ở nhà.”

Ôn Sương Bạch là một thích lập kế hoạch.

Tối qua khi ngủ, nàng lập kế hoạch cho hôm nay.

Thuốc tắm của Lý Chước Hoa là một chuyện ngoài kế hoạch. Sau khi rời khỏi Chủ Phong, Ôn Sương Bạch vội vã xuống núi tới thành Thanh Châu.

Ngân Huyền tự một về nhà.

Đi đường lảo đảo, kịp về tới nhà, Ngân Huyền chui một bụi cây, vui vẻ ngủ gục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-36.html.]

Trong thành Thanh Châu, Ôn Sương Bạch thành từng mục trong kế hoạch.

Nàng chạy đến năm t ngân hàng, trả hết mười vạn linh thạch mà nguyên chủ nợ.

Nói đúng là 10 vạn 7288. Sau khi trả xong, cộng với tiền nàng kiếm từ việc luyện khí đó, trong túi còn hơn 9000 linh thạch.

Không nợ nần, cả nhẹ nhõm!

Ôn Sương Bạch như tái sinh. Nàng rạng rỡ đến chỗ bà chủ Hứa Như Ý để thu gom phế liệu luyện khí.

Lần cô bé đến thu phế liệu là nửa tháng . Nửa tháng liên lạc , cộng thêm đại sự ở Thanh Châu gần đây, Hứa Như Ý đối phương chắc hẳn trở về cuộc thi của môn phái.

Hứa Như Ý dáng vẻ vui tươi của cô bé, tiện miệng hỏi: “Kết quả thi đấu tệ chứ?”

Ôn Sương Bạch tâm trạng nên lời cũng ngọt ngào: “Vâng, nhờ phúc bà chủ, tệ lắm.”

Trước đây khi còn nợ nần, Ôn Sương Bạch dám suy nghĩ ngoài lề, chỉ một lòng một kiếm tiền trả nợ.

Đến chỗ bà chủ cũng dám nhiều, thu phế liệu cầm tiền ngay.

Giờ trả hết nợ, trong túi còn chút tiền tiết kiệm nho nhỏ. Sau khi thu phế liệu xong, những vật liệu luyện khí và bảo khí lộng lẫy trong sảnh, Ôn Sương Bạch nhịn , tham quan.

Chí hướng của Ôn Sương Bạch đơn giản, nàng chỉ trở thành một nữ đại gia giàu .

Ai cũng , tiền lẻ, ăn mặc tiết kiệm, tích cóp một chút lẽ cũng đủ.

nhiều tiền, chỉ dựa tiết kiệm là , mở rộng nguồn thu.

Con đường kiếm tiền trong Tu Chân Giới chính là con đường thăng cấp tu vi.

Tu vi càng cao, tiếng càng lớn, còn lo tiền kiếm ?

Ôn Sương Bạch hiện tại luyện pháp khí thất phẩm một cách thuần thục, nhưng tiến lên cao hơn thì bắt đầu chật vật.

Nàng nhận , luyện khí, tuy việc nóng vật liệu là cơ sở, nhưng bùa trận mới là mấu chốt, quyết định giới hạn của một khí tu.

Mỗi chức năng của pháp khí đều thể tách rời việc khắc bùa văn, trận văn lên đó.

Đáng tiếc, đây là điểm yếu của nàng.

Trước đây tiền, nàng đều dùng tay để vẽ bùa văn. khí tu thực đều một cây bút điêu khắc bùa.

Khác với bút bùa của những bùa tu ở Vấn Thiên Các, bút điêu khắc bùa nét sắc bén, cần khắc bùa văn lên các vật liệu luyện khí cứng, do đó đầu bút là điều quan trọng.

Bỗng nhiên, mắt Ôn Sương Bạch sáng lên, nàng mắt một cây bút điêu khắc bùa màu xanh nhạt. Nàng vội tới, cẩn thận cầm lên, ngây ngẩn .

Càng càng thích, nàng nhịn hỏi: “Bà chủ, cây bút bao nhiêu tiền?”

Hứa Như Ý: “Ánh mắt của ngươi tinh đấy. Cây bút là cây nhất của , bút Côn Ngô, chín vạn, mặc cả.”

...... Chào ái và quyết thắng nhé.

Nụ mặt Ôn Sương Bạch lập tức biến mất, nàng cảm thấy cây bút cũng chỉ thôi.

Nàng vô cảm đặt bút trở : “Bà chủ, cho xem cây bút rẻ nhất của bà.”

Hứa Như Ý phá lên, đưa cho nàng một cây bút bình thường: “Cây , một nghìn.”

Một lát , Ôn Sương Bạch: “Ừm, còn cây nào rẻ hơn ?”

Hứa Như Ý: “......”

Hứa Như Ý hề bất ngờ, đến khu đồ thứ phẩm cầm một cây bút xám xịt ném cho Ôn Sương Bạch: “400.”

Ôn Sương Bạch qua, tuy cây bút xí, nhưng đầu bút , hơn nhiều so với cây một nghìn . Nàng liền ngay: “Được, lấy nó!”

“Ta nhắc ngươi, cây bút vấn đề đấy nhé.” Hứa Như Ý .

Ôn Sương Bạch thực thấy vấn đề gì: “Ví dụ như?”

“Ta cũng .” Hứa Như Ý cũng thấy khó hiểu: “Vốn dĩ bán , kết quả vài ngày , khách hàng cố ý trả, lúc thì dùng , lúc thì . Nó còn thường xuyên biến mất. Ta cũng thấy lạ, tìm nửa ngày cũng nguyên nhân. Dù mua là trả , với ngươi, vấn đề đừng tìm trả .”

Ôn Sương Bạch bận tâm. Dù nó rẻ, thì chấp nhận nó chút vấn đề.

Vừa rẻ , đó chẳng là mơ mộng hão huyền ?

Nàng trả tiền xong, bỏ bút điêu khắc bùa nhẫn trữ vật, chạy về Thanh Linh Sơn, lập tức tìm Tạ Tử Ân.

Ôn Sương Bạch từ lúc trưa đến tối, đến khi nàng tới Y Các, màn đêm buông xuống.

Tiểu viện nơi Tạ Tử Ân ở hẻo lánh. Ôn Sương Bạch qua ít phòng ốc, tiến sâu trong rừng, càng càng hoang vắng.

Cuối cùng, ở một thung lũng, nàng thấy một tiểu viện.

Tiểu viện cũ, thiếu sửa chữa. Bức tường bên ngoài loang lổ. Dưới ánh trăng, nó trông u ám như một ngôi nhà ma.

mái nhà mới tinh, lẽ sửa cách đây lâu.

Gần đó một hàng rào tre, bên trong là đất xới lên. Không trồng gì, mới chỉ nảy mầm một chút.

Đèn trong phòng vẫn sáng, giấy cửa sổ chiếu bóng của một đàn ông.

Dưới ánh đèn, Tạ Tử Ân đang sách y học.

Ôn Sương Bạch tới gõ cửa.

 

 

 

Loading...