Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:13:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tạ Tử Ân: “Ừ.”

Hắn kê xong đơn thuốc, dậy đến quầy t.h.u.ố.c lấy thuốc, đó đưa đan d.ư.ợ.c cho Du Tiếu Tiếu, công tư rõ ràng : “Tiền thuốc, 101 linh thạch.”

Ôn Sương Bạch: “?”

Cái gì, hóa Nâng Tinh Thần Đan đắt đến ?

À , Ôn Sương Bạch lập tức nhận nắm sai trọng điểm.

Không , thậm chí tròn lẻ. Đây là thái độ mà một nam phụ "liếm cẩu" nên ?

 

 

Lần lượt các tử đến khám và lấy thuốc. Ôn Sương Bạch bước đầy hoài nghi, lưu luyến rời.

Trở ngoại phong, nàng lấy những viên đá vụn trong nhẫn trữ vật của , chất thành một đống ở một bên, bắt đầu xây ao cá.

Sau khi thăng lên Minh Khiếu Cảnh, Ôn Sương Bạch cảm nhận rõ ràng linh lực ẩn chứa trong linh cốt dồi dào và mạnh mẽ hơn nhiều, như dòng sông cuồn cuộn, chảy xiết ngừng.

Chỉ là, linh lực định, giống như tốc độ mạng, lúc nhanh lúc chậm, khiến Ôn Sương Bạch nhiều nắm bắt chuẩn xác, thậm chí hỏng cả những tảng đá...

Một tu sĩ thăng cấp, trừ những thiên chi kiêu tử Nhất phẩm linh cốt, những khác ít nhiều đều sẽ gặp vấn đề , cũng chính là điều mà các trưởng lão thường : cảnh giới vững.

Nếu củng cố cảnh giới, thường hai cách.

Một là dùng t.h.u.ố.c tắm, ôn dưỡng linh cốt, giúp linh cốt thích nghi với cảnh giới mới.

Cách còn là cách thô sơ: sử dụng linh lực nhiều để quen dần.

Ôn Sương Bạch chọn cách tốn tiền.

Vì thế nàng hăng hái lao công cuộc cải tạo sân vườn bằng Đại chiến ao cá, việc khí thế ngất trời.

Ngày dần về chiều, ở Chấp Pháp Đường, các trưởng lão và tử cũng vô cùng bận rộn.

Họ cần chuẩn xong túi linh thạch thưởng cho mỗi tử tham gia, để sáng mai các tử đến lĩnh.

Những khác cần bao nhiêu linh thạch đều rõ ràng, duy chỉ nhóm của Ôn Sương Bạch, Chấp Pháp Đường đau đầu.

Thái Hoa thạch rốt cuộc tính tiền ? Nếu tính thì tính như thế nào?

Theo lý thì Tiền trưởng lão nên dặn dò sớm, nhưng bây giờ thấy thông báo gì, thật sự kỳ lạ.

Họ chỉ thể hỏi ý kiến chấp sự trưởng lão. Chấp sự trưởng lão dám tự quyết định, vội vã về phía chủ điện Chấp Pháp Đường. Vừa đến bên ngoài, kịp bước , thấy tiếng khặc khặc của Tiền trưởng lão bên trong.

“Ha ha ha ha ha! Đi thật ?” Tiền Lai đang truyền âm với bạn già: “Đi , lão tặc Độc Cô , mau cút càng xa càng !”

“Ta sớm thấy tên ch.ó tặc khó chịu, việc gì đến tìm xin linh thạch, xin đủ loại đan dược, pháp khí cho đồ . Sao hả, lão tử thiếu ?! Nhiều năm như cũng thấy gì cho Thanh Linh Sơn, còn tìm chưởng môn gây chuyện, bảo chưởng môn suy nghĩ cho môn phái?! Nực , nhổ cho c.h.ế.t ! Không chưởng môn tọa trấn Thanh Linh Sơn, mấy năm nay lấy ngày lành mà sống!”

Cố tình phận của Độc Cô Hoành đặc biệt, chưởng môn và bốn vị các chủ chỉ thể nhẫn nhịn. Bằng , Tử Viêm Giới của Đế Châu can thiệp , phiền phức lắm.

Chấp sự trưởng lão Tào Hưng gõ cửa: “Tiền lão, là .”

Nghe thấy là Tào Hưng, Tiền Lai ngắt truyền âm: “Vào , chuyện gì ?”

Tào Hưng: “Mấy tử phía , đến hỏi một chút, Thái Hoa thạch nên tính linh thạch như thế nào?”

“Chuyện ...”

Chưởng môn để quyết định. Tiền trưởng lão vốn nghĩ, tính thành tích cho mấy tử lắm , tính linh thạch nữa.

, ông vất vả chuẩn một sân thi đấu, cho các tử rèn luyện, cuối cùng họ dọn sạch cả sân, còn đòi tiền. Chuyện giống lời ?

hiện giờ tâm trạng của ông đang !

Nếu Ôn Sương Bạch và đồng đội giành hạng nhất, đồ của lão tặc Độc Cô trở thành top ba của Kiếm Pháp Các, và lão tặc Độc Cô sẽ tức đến mức bỏ .

Suy nghĩ một lúc, Tiền trưởng lão hỏi: “Tiểu Tào, trông chừng bọn họ hai ngày nay, ngươi thấy mấy tử đó thế nào?”

Tào Hưng: “...”

Ông nên trả lời thế nào đây?

Tào Hưng: “... Trông vẻ, nghèo?”

Thư Sách

Đây là đầu tiên hỏi ông Chấp Pháp Đường lo cơm ăn . Hai ngày ở trong đó ăn tới tám bữa.

Nếu lúc đầu đang tập trung đột phá cảnh giới, ông đoán chừng họ thể ăn hai bữa trong một giờ.

Tiền Lai: “Ồ? Không con cháu thế gia ?”

Tào Hưng: “Không .”

Tiền Lai: “Có một tử cũng họ Lục đúng ? Không Lục gia ?”

Tào Hưng: “Là thôn Lục Gia. Mẹ khi sinh từng nha quét dọn trong Lục gia, đó thì chuyên tâm trồng rau ở trong thôn.”

Tiền Lai lộ vẻ tán thưởng: “Tiểu Tào, tiến bộ đấy! Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ngươi nắm rõ thế của họ như lòng bàn tay!”

Tào Hưng: “...”

Không, ông cũng . Lục Gia Nghiêu cứ mãi ngừng! Muốn dùng thế để lấy lòng thương hại, cho họ thể ở Chấp Pháp Đường thêm mấy ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-34.html.]

là đám nào . Làng Tào Gia bên cạnh ông, ngày xưa lúc còn trẻ hề mặt dày như thế.

“Đã , thêm cho mỗi sáu vạn linh thạch .” Tiền Lai dừng một chút, qua khung cửa sổ hé mở, ngọn núi xanh tươi vĩnh hằng ở đằng xa, nhớ điều gì đó, ông thở dài: “Nhìn bọn chúng , thứ thuận lợi cả.”

Hôm , cổng Chấp Pháp Đường đông nghịt .

Ở ngay đầu hàng dài, cô gái với áo xanh, thắt lưng đỏ cúi đầu, đống linh thạch lấp lánh trong túi trữ linh, thở cũng theo bản năng nhẹ .

Mẹ ơi, nhiều thật!

Nàng tự tính chỉ từ bốn đến năm vạn, nhưng ở đây tới mười một vạn!

Chấp Pháp Đường tính sai ?

Chấp Pháp Đường hôm nay mở năm cửa sổ, năm hàng dài. Xếp ở đầu hàng đều là thành viên nhóm [Hôm nay nên phát tài], và cả tiểu sư theo.

Mọi .

Ôn Sương Bạch yêu tiền, nhưng nghĩa là loại tiền nào cũng thể an tâm cầm. Nàng hỏi: “Sư tỷ, chúng   em nhiều thế ?”

Sư tỷ ở Chấp Pháp Đường trả lời: “Thái Hoa thạch giúp các em cộng thêm sáu vạn linh thạch. Các em tính khoản ?”

Ôn Sương Bạch: “!”

Cảm giác , giống như cuối năm thưởng thêm sáu vạn ! Ôn Sương Bạch liền ngay: “Đa tạ sư tỷ!”

Sư tỷ mỉm : “Không cần cảm ơn . Đó là ý của Tiền trưởng lão.”

“Cảm ơn Tiền trưởng lão!” Ôn Sương Bạch ôm chặt túi linh thạch lòng, trái tim ấm áp ngay lập tức.

Vị Tiền trưởng lão trong sách cũng tên tuổi. Là đối thủ đội trời chung của sư phụ nữ chính, kết cục đương nhiên cũng thê thảm. Ôn Sương Bạch lúc đó đau lòng, vì nàng thích cái tên của vị trưởng lão .

Trong nguyên tác, nhóm nhân vật chính khoản sáu vạn linh thạch .

cũng đúng thôi. Tiền Lai trưởng lão thích Độc Cô Hoành, cho đồ của tiền thì cũng hợp lý.

Năm khi lĩnh linh thạch, đến một khu rừng trúc tụ tập . Ai nấy đều vui mừng, mỗi một chuyện.

Thẩm Hạc Phong mừng như điên: “Ta còn thiếu mười vạn linh thạch để mua Phệ Linh Phiên, cuối cùng cũng trả hết ! Ha ha ha ha ha xứng đáng là ! Ta, nhất Thiên Cơ Các! A ha ha ha...”

Lục Gia Nghiêu phấn khởi: “Mẹ thèm linh điền của ông trưởng thôn từ lâu . Bây giờ thể về mua cho một mảnh linh điền, hắc hắc hắc...”

Ngân Huyền khi lấy linh thạch, thậm chí thèm . Hắn đưa cho Văn Tâm, với hai vị sư : “Hai mỗi một nửa nhé?”

Ôn Sương Bạch : “Tỷ cần, tỷ tự .”

Văn Tâm: “Nhiều lắm, em dùng hết. Đại sư tự giữ để mua đồ ăn ngon .”

“... Không cần.” Ngân Huyền rũ mắt: “Tiểu sư cứ giữ .”

Ôn Sương Bạch và Văn Tâm .

Hai chị em đều hiểu vì đại sư . Hắn đang đề phòng vạn nhất.

Văn Tâm ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em sẽ giữ hộ đại sư .”

Tạ Tử Ân kiểm kê xong, theo bản năng lướt mắt qua ba vị sư bên cạnh. Vừa định thì Thẩm Hạc Phong đột nhiên : “Khoan !”

Tạ Tử Ân qua: “?”

“Chước Hoa sư tỷ tìm chúng ...” Thẩm Hạc Phong cúi đầu nghịch Huyền Thiên Kính, giọng dám tin: “Nàng mời chúng đến chỗ nàng tắm thuốc?”

Ôn Sương Bạch lập tức đầu : “Tắm gì cơ?”

“Tắm thuốc!” Thẩm Hạc Phong lặp một : “Chước Hoa sư tỷ chúng tiến giai, cần tắm t.h.u.ố.c để định cảnh giới. Các ngươi ?”

Ôn Sương Bạch hai lời, là đầu tiên lên tiếng: “Đi.”

Lục Gia Nghiêu: “Ta cũng !”

Tạ Tử Ân nghĩ nghĩ: “Được.”

Mọi đồng thời về phía đại sư gì.

Ngân Huyền ngập ngừng: “Ta...”

Hôm nay dậy sớm.

Hắn thăng cấp, thể cần ?

Ôn Sương Bạch lập tức lừa phỉnh: “Không , đại sư thể tắm ngủ.”

“Vậy .” Ngân Huyền đồng ý.

Cả nhóm về phía Chủ phong, nơi Lý Chước Hoa cư trú.

Trên đường , Tạ Tử Ân nhiều phát hiện Ôn Sương Bạch đang , trong mắt nàng chứa đựng ý vị dò xét cực kỳ đậm.

Tạ Tử Ân theo Thẩm Hạc Phong bước lên bậc đá ngọc xanh. Khi còn cách nàng bảy bước, đột nhiên dừng , nghiêng chất vấn: “Trên mặt ?”

Bị bắt quả tang lén , Ôn Sương Bạch hề hoảng sợ, gật đầu một cách nghiêm túc: “Ừm, thứ bẩn.”

“...” Tạ Tử Ân liếc nàng một cái, lạnh giọng nhắc nhở: “Còn nữa là thu tiền.”

Ôn Sương Bạch: “??”

 

 

 

Loading...