Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 468: "Nếu không lão ta lại đè đầu cưỡi cổ tôi mất!"
Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:13:46
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Chính về đến nhà lúc 10 giờ đêm hôm nào đó, An Họa ngủ, bàn tay lạnh của ông tỉnh giấc.
An Họa hé mắt, thấy là ông, lẩm bẩm: "Ông sờ mặt gì? đang mơ thấy con sâu róm to đùng bò lên mặt, sợ quá tỉnh cả ngủ."
Tiêu Chính: " sợ thức giấc nên mới sờ nhẹ, ngờ vẫn tỉnh."
"Ông tắm rửa quần áo , dậy tìm đồ cho..." An Họa chống tay định dậy thì Tiêu Chính ấn xuống.
Ông : " tự tìm , ngủ tiếp ."
An Họa vẫn dậy: "Trong tủ sắp xếp , ông chỗ , để tìm cho."
Tiêu Chính đ.á.n.h giá căn phòng: "Trang trí cũng đấy, là Tống Dực ?"
An Họa gật đầu: "Tống Dực việc thì bao giờ hỏng cả."
Tiêu Chính cảm thấy hài lòng: "Tuy bây giờ Thừa Chí, nhưng vẫn thích thằng Tống Dực hơn."
An Họa liếc ông một cái: "Sao nhận nhỉ? Hồi Tống Dực với Đoàn Đoàn, ông còn bố vợ ác độc, đến lượt Tiểu Hứa thì ông là chủ động đẩy Tư Tề về phía ."
Tiêu Chính sờ sờ mũi: "Ai bảo hồi đó dọa thế gì, cái gì mà Tư Tề cả đời kết hôn cũng , thế thì đương nhiên chủ động chút ."
"Xì, còn đổ tại ."
"Không trách trách, trách , vợ vĩnh viễn vĩ đại, vĩnh viễn đúng! Ai cũng trách !"
An Họa nhếch môi, ném bộ đồ ngủ cho ông: "Mồm mép tép nhảy!"
"Mồm mỡ , tin nếm thử xem."
"Còn mỡ? Lời ông lượng dầu mỡ sắp đuổi kịp mỏ dầu Quốc Khánh đấy!"
Tiêu Chính hớn hở, vợ ông hài hước thật.
Đợi Tiêu Chính tắm rửa xong , An Họa đưa cho ông một tờ giấy: "Đây là bài phát biểu trong đám cưới, nhờ bố cho ông đấy."
Tiêu Chính chỉ liếc qua một cái ném sang một bên: "Mấy cái thứ đến lúc đó tùy cơ ứng biến là , cần văn mẫu."
An Họa : "Hứa Khôn nhờ đứa con thứ hai giáo sư đại học cho một bài đấy, ông chắc là ông cần?"
"Cần!"
Tiêu Chính ngoan ngoãn cầm lấy tờ giấy, nghiêm túc học thuộc lòng.
Ông và Hứa Khôn đều xuất bần nông ít học, hồi xóa mù chữ trong quân đội thích so bì xem ai chữ nhanh hơn, nhiều hơn.
Đến dịp trọng đại của đời là đám cưới con cái thế , ông chắc chắn thể thua Hứa Khôn !
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chỉ là... Tiêu Chính chép miệng: "Cái bài văn vẻ quá ? Cái gì mà 'như uyên ương song thê, tựa liên lí chi giao', líu cả lưỡi."
"Như thế là văn bạch thoại , văn vẻ chỗ nào?"
"... Có chút sến sẩm, nên lời."
An Họa nghĩ nghĩ, mấy lời từ miệng Tiêu Chính đúng là kỳ cục thật, bèn xóa bớt cho ông.
Hai thảo luận, xóa thêm vài chỗ nữa, Tiêu Chính mới miễn cưỡng bảo .
An Họa thấy ông đó học thuộc lòng nghiêm túc, bảo: "Không cần học thuộc , cho thuận mồm là , đến lúc đó cầm giấy mà , Hứa Khôn cũng thế mà."
Tiêu Chính bĩu môi: "Vừa khéo, lão giấy, thuộc lòng, chứng tỏ giỏi hơn lão ."
"..." An Họa mặc kệ ông, ngủ.
Tiêu Chính liếc mắt, vội quẳng tờ giấy , chạy theo vợ: " cũng ngủ."
"Ông thuộc ?"
"Mai học tiếp, bây giờ ôm ngủ."
Tiêu Chính quả thực mệt, lên giường hai phút ngáy o o.
An Họa tém chăn cho ông, cũng nhắm mắt .
Đến ngày cưới, An Họa dậy từ sớm để trang điểm.
Bà mặc một chiếc váy hội màu đỏ sẫm, chất liệu tơ lụa, cắt may vặn, kiểu dáng đơn giản nhưng mặt lụa tạo cảm giác sang trọng, quá đơn điệu.
"Đẹp ?"
Tiêu Chính chút do dự gật đầu: "Đẹp cực kỳ!"
"Đây là mua cùng chị cả Hứa đấy, với bà kiểu dáng na ná , chỉ khác chi tiết, nhưng bàn với bà , phụ kiện thì tự do phối, như sẽ tạo phong cách khác biệt."
"Ừm..." Tiêu Chính chỉ mải ngắm vợ, gần như chẳng lọt tai bà cụ thể cái gì.
"Đây là quần áo của ông." An Họa lấy một bộ áo Tôn Trung Sơn mới may đưa cho Tiêu Chính, "Nghĩ đến việc ông và Hứa Khôn chắc đều mặc vest, nên may cho hai áo Tôn Trung Sơn."
" mặc quân phục là ."
"Ba chúng đều thống nhất trang phục , ông mặc quân phục, ông với rốt cuộc vợ chồng đấy?"
An Họa nhẹ bẫng một câu, Tiêu Chính lập tức ngay bộ áo Tôn Trung Sơn.
Địa điểm tổ chức hôn lễ đặt tại một khách sạn sang trọng do Tống Dực đầu tư, tính riêng tư cao. Khách khứa hai nhà mời cũng tính là nhiều, tổng cộng đến hai mươi bàn, trong đó một là bạn chung của cả Tiêu Chính và Hứa Khôn.
Sảnh tiệc cũng do An Họa và chị cả Hứa cùng trang trí, điển nhã mà mất sự lãng mạn.
Lễ phục của Tư Tề và Thừa Chí ba bộ. Một bộ là quân phục, đây là do hai đứa mãnh liệt yêu cầu, chụp ảnh lưu niệm. Một bộ là hỷ phục kiểu Trung Quốc màu đỏ. Còn một bộ là váy hội kiểu Tây, khi hôn lễ kết thúc sẽ tiệc tự do cho giới trẻ, lúc đó sẽ mặc.
Đám cưới còn mời một MC dẫn chương trình, ngày thường là biên tập viên tin tức nghiêm túc TV, nhưng dẫn đám cưới năng linh hoạt, nhẹ nhàng hài hước.
"Đám cưới tuyệt thật đấy." Tiêu Tiểu Thúy ngó xung quanh, cảm thán: "Hồi đó em kết hôn mà đám cưới thế thì chắc cả đời quên ."
Cao Triết liếc cô: "Đám cưới bọn hồi xưa ? Chẳng em bảo là nhất cái thôn còn gì?"
"Em câu đấy bao giờ?" Tiêu Tiểu Thúy hất hàm về phía Tiêu Phương Phương, "Đám cưới cô em mới là nhất thôn, riêng thịt lợn ăn hết nửa con!"
Cao Triết lầm bầm: "Anh bảo mua nhiều thịt chút thì hồi đó em chịu..."
Tiêu Tiểu Thúy trừng mắt: "Mua nhiều thịt gì? Lại chẳng bụng em, tiền đấy đắp em hơn ?"
Cao Triết: "Thế mà em còn ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-468-neu-khong-lao-ta-lai-de-dau-cuoi-co-toi-mat.html.]
Cảnh Bưu ngăn hai : "Được , hôm nay là ngày gì mà hai mợ cứ đấu võ mồm mãi thế, đừng để cho."
Khách đến dự đám cưới thiếu quan to chức lớn, bọn họ là nhà đẻ, chú ý giữ thể diện cho Tư Tề.
Tiêu Tiểu Thúy và Cao Triết lập tức nghiêm chỉnh .
"Tiểu Ngư Nhi đang cái gì thế ?" Ở bàn khác, Khâu Thục Thận chỉ Tiểu Ngư Nhi cách đó xa.
An Trạch giải thích: "Nó đang phim ghi đấy ạ. Em gái bảo Tiểu Ngư Nhi dạo mê chụp ảnh phim, cứ nằng nặc đòi gánh vác trọng trách nên đành giao cho nó."
"Nó bé thế liệu ?" An Bá Hòe chút lo lắng, "Ngộ nhỡ xảy sai sót thì cơ hội cứu vãn ."
An Họa : "Không ạ, vẫn một thợ chuyên nghiệp đang nữa mà."
An Bá Hòe lúc mới yên tâm.
Khâu Thục Thận ngắm nghía Tiểu Ngư Nhi một hồi, : "Thật đừng , Tiểu Ngư Nhi lúc nghiêm túc việc trông cũng da dáng lớn phết."
Mọi đều gật đầu tán thành.
Máy DV của Tiểu Ngư Nhi lia đến mặt An Họa và Tiêu Chính.
An Họa vội xua tay: "Quay bố gì, chủ yếu cô dâu chú rể ."
Tiểu Ngư Nhi: "Phong cách của con là lấy cô dâu chú rể chủ, quần chúng phụ. Người nhà , cả nhà Thừa Chí con đều . Mẹ, một câu ."
An Họa nghĩ nghĩ, ống kính : "Hôm nay là ngày vui của bé Viên Viên nhà , mong hai vợ chồng con êm ấm, hạnh phúc vui vẻ suốt đời, cũng mong cả nhà ai cũng bình an hỉ nhạc."
"Mẹ quá! Còn bố thì ?"
"Đừng bố." Tiêu Chính chẳng cái ống kính dí mặt.
Vừa dứt lời, máy của Tiểu Ngư Nhi liền chuyển ngay đến mặt Tiêu Chính.
Tiêu Chính vui sa sầm mặt: "Cố ý đúng ? Bố đ.á.n.h cho bây giờ!"
"... Được , bố phát biểu xong."
Tiếp đó, ống kính của Tiểu Ngư Nhi chuyển sang ông ngoại.
An Bá Hòe thấy ống kính chĩa , nỗ lực thẳng lưng, chậm rãi vuốt râu, dặn dò Tiểu Ngư Nhi: "Quay ông ngoại cho chút nhé."
"Ông ngoại trong ống kính của con nho nhã đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, ai sánh bằng khí chất của ông ngoại ạ!"
An Bá Hòe sướng rơn ha ha.
"Còn bà ngoại, bà ngoại con là hiền từ nhất, là bà ngoại nhất đời."
Khâu Thục Thận Tiểu Ngư Nhi khen đến mức ngượng ngùng, che miệng khẽ.
"Bà ngoại cũng vài câu nha."
Khâu Thục Thận nghĩ nghĩ: "Vậy bà mong Tiểu Ngư Nhi của bà lớn chậm một chút, hưởng thụ thêm nhiều quãng thời gian thiếu niên vô tư lự."
"Hì hì, bà ngoại con , con cho dù lớn lên cũng sẽ vô tư lự thôi."
"Thế thì còn gì bằng."
"Cậu mợ, hai cũng đấy nhé."
An Trạch : "Nói gì bây giờ? Lời chúc phúc hết , chẳng nghĩ từ gì nữa."
"Câu cũng tính luôn ạ."
Bàng Tú Ni : "Cho nên tùy tiện câu gì cũng ? Thế mợ xong nhé."
"Ách... Thôi , tạm biệt mợ, con tìm vợ chồng cô đây."
An Trạch và Bàng Tú Ni , cùng bật , thằng nhãi , đúng là kẻ dở .
Đi đến chỗ Tiêu Phương Phương, đợi Tiểu Ngư Nhi gì, cả bàn xúm tranh chào hỏi ống kính.
"Chị là Tiêu Tiểu Thúy, chị họ cô dâu, bên cạnh là Cao Triết, chồng chị. Bọn chị vui đến dự đám cưới hôm nay, đám cưới tuyệt lắm, là do thím ba chị đích thiết kế đấy!"
Cao Triết vui: "Anh tự , em giới thiệu gì? Còn nữa, cái gì gọi là 'tay đàn ông '?"
"Không đàn ông thì là đàn bà ?"
"Anh là chồng em!"
"Em chẳng bảo là chồng em còn gì."
" em dùng từ 'tay đàn ông ', nó ..."
Mặc kệ vợ chồng Tiêu Tiểu Thúy cãi , Tiểu Ngư Nhi lia máy sang khác.
Cảnh Bưu tự nhiên vẫy vẫy tay ống kính: " là Cảnh Bưu, dượng của cô dâu. khéo ăn , chúc cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc."
Tiêu Phương Phương thẹn thùng ống kính, dùng thủ ngữ hiệu.
Cảnh Bưu phiên dịch: "Đây là vợ , cũng là cô của cô dâu, cô cô cũng chúc cô dâu chú rể hạnh phúc mỹ mãn."
Tiểu Ngư Nhi tít mắt: "Chị Viên Viên và Thừa Chí tuy ở đây nhưng chắc chắn sẽ cảm ơn lời chúc của cô dượng ạ."
Nụ rạng rỡ của Cảnh Bưu và Tiêu Phương Phương lưu trong ống kính.
Tiếp theo là đến đám trẻ con cầm đầu là An Điềm Điềm, tranh chen ống kính, ríu rít bao nhiêu là chuyện.
Tiểu Ngư Nhi tuy thấy loạn nhưng cũng ngăn cản.
Ồn ào náo nhiệt, huyên náo lộn xộn, đó mới là cuộc sống thực sự.
Không lâu , đến phần đại diện hai bên gia đình phát biểu.
Tiểu Ngư Nhi chĩa máy bác Hứa sân khấu, khỏi thầm than trong lòng, hôm nay bác Hứa trông nghiêm túc ghê, khí thế.
Mà bên Tiêu Chính cũng đang lầm bầm: "Lão già còn vuốt keo bóng lộn, bóng đến mức soi gương luôn."
Đang phun tào thì Tiêu Chính bỗng thấy tay Hứa Khôn cầm giấy phát biểu, sững một chút, đó hừ : "Vợ, lão bảo với là sẽ cầm giấy mà?"
An Họa gật đầu: "Chị cả Hứa bảo thế."
Tiêu Chính lạnh một tiếng: "Chiêu trò, đúng là chiêu trò hạ đẳng! May mà cũng định giấy, nếu hôm nay lão thật sự đè đầu cưỡi cổ ."