Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 424: Đoàn tụ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:15:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Phương Phương khi bệnh tình của Tiêu Mãn Thương, lập tức liền chạy lên tỉnh thành.

 

An Họa dặn dò cô để lộ vẻ khác thường mặt Tiêu Mãn Thương, cô cố nén nước mắt, điều chỉnh cảm xúc xong xuôi mới đến mặt cha.

 

“Sao các con đến đây?” Tiêu Mãn Thương thấy cả nhà ba Tiêu Phương Phương thì ngạc nhiên.

 

Tiểu Bình An một cái, ngoan ngoãn : “Ông ngoại, sắp đến Tết ạ, Ba bảo chúng con lên tỉnh thành ăn Tết.”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Cảnh Bưu cũng : “ đấy cha, chúng con nghĩ cũng lâu về thăm cha, nhân tiện liền đến sớm mấy ngày.”

 

“Cũng sớm quá , còn hai tháng nữa mới Tết mà.” Tiêu Mãn Thương hỏi Cảnh Bưu: “Con ?”

 

Cảnh Bưu : “Con đưa con Phương Phương lên , mai con về, lúc nào gần Tết con lên.”

 

Tiêu Mãn Thương vẫn vui khi gặp Tiêu Phương Phương và Cảnh Bình An, cũng thêm gì nữa.

 

An Họa đặt đĩa trái cây gọt sẵn xuống, mời Cảnh Bưu bọn họ ăn, đó vui mừng kéo Tiểu Bình An , hỏi: “Nghe cháu , thích nghi ?”

 

Tiểu Bình An thẹn thùng , gọi một tiếng “Mợ Ba”, đáp: “Thích nghi ạ, chỗ cháu xung quanh đều là quen, họ chiếu cố cháu lắm.”

 

Tiểu Bình An nghiệp cấp ba thi đỗ đại học, liền Cảnh Bưu sắp xếp nhà máy thực phẩm. Cuộc sống gia đình ba tuy đại phú đại quý, nhưng an bình lặng, chỉ hạnh phúc cao.

 

Ngược , Tiêu Tiểu Thúy thì châu quang bảo khí hơn nhiều.

 

Tiêu Tiểu Thúy cũng dẫn cả nhà tới, ba cô con gái cô nào cô nấy đều xinh , mặt Tiêu Mãn Thương khiến ông suýt chút nữa tin nổi đây là giống nòi nhà cả.

 

Mỹ Đồng, Mỹ Lệ, Mỹ Viện ngọt ngào gọi “Cụ”, Tiêu Mãn Thương gật đầu khen ngợi ngớt.

 

Trong ba cô gái, xinh nhất kể đến cô hai Mỹ Lệ, tuy mới mười hai tuổi nhưng mặt mày quá mức kinh diễm, chọn nét ưu điểm của cha mà mọc, mười phần là một mỹ nhân.

 

Tiêu Thiết Chùy khen ba cô bé vài câu, trêu chọc Tiêu Tiểu Thúy: “Tiểu Thúy , cháu bây giờ đúng là phát đạt , mặc áo lông chồn.”

 

Tiêu Tiểu Thúy cởi áo lông chồn đặt sang một bên, mở hai bao hành lý to đùng mang tới: “Cháu phát đạt, nhưng cháu cũng quên ông nội cháu, ông , đây là áo lông chồn cháu biếu ông.” Nói , cô khoác một chiếc áo lông lên Tiêu Mãn Thương.

 

Dọa cho Tiêu Mãn Thương xua tay liên tục: “Ông mặc cái , ông mặc cái , ông là lão nông dân, mặc nổi cái ...”

 

Tiêu Tiểu Thúy : “Sao mà mặc nổi? Ông nội, nhà giờ đời sống cũng khá lên , mặc cái áo lông chồn là gì , ông mặc về quê , để cho bọn họ đều ngưỡng mộ ông!”

 

Tiêu Thiết Chùy cũng : “ đấy cha, đây là tấm lòng hiếu thảo của Tiểu Thúy, cha cứ nhận lấy .”

 

“Ông cần, ông mặc nổi.” Tiêu Mãn Thương lật lật cũng chỉ mấy câu đó, ai khuyên cũng .

 

Cuối cùng, Tiêu Phương Phương bảo đừng khuyên nữa, Tiêu Mãn Thương thời trẻ sống khổ cực, về già tuy con cái tiền đồ nhưng ông vẫn sống tiết kiệm, ông quen sống đơn giản , thói quen khó bỏ.

 

Tiêu Phương Phương hiệu bằng tay với Tiêu Mãn Thương: “Con cho cha một cái áo bông to để mặc nhé.”

 

Tiêu Mãn Thương vui vẻ, nhưng vẫn : “Thế cũng cần , thím Hai con năm nay may cho cha cái mới , cộng thêm mấy cái cũ nữa, mặc cho hết. Cha từng tuổi, chừng ngày nào đó liền xuống lỗ, may nhiều quần áo cũng là lãng phí.”

 

Tiêu Phương Phương cũng gì nữa, quyết định cứ tự việc của .

 

Tiêu Tiểu Thúy mang đến chỉ một chiếc áo lông chồn, còn tặng cho An Họa và Tiêu Phương Phương mỗi một chiếc.

 

An Họa hỏi cô: “Cháu chuyển sang bán áo lông thú ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-424-doan-tu.html.]

 

Tiêu Tiểu Thúy lắc đầu xua tay: “Không ạ. Là một đối tác nợ tiền cháu, mang mấy cái áo đến gán nợ, lập nghiệp bằng nghề bán áo lông thú.”

 

Tiêu Phương Phương cũng nhận, ở chỗ bà cũng lạnh đến mức mặc áo lông chồn.

 

An Họa khuyên bà nhận lấy: “Mang về nhà mặc thì cất đáy hòm, để cho Tiểu Bình An.”

 

Tiêu Tiểu Thúy: “ đấy ạ. Mấy đứa con gái nhà cháu thích mặc quần áo trang điểm lắm, tủ quần áo đứa nào cũng nhét đầy ắp. Đặc biệt là con bé thứ hai, ở nhà còn trộm son môi của cháu bôi nữa.”

 

Tiêu Phương Phương , nhận lấy chiếc áo khoác lông chồn.

 

Gia đình Tiêu Tiểu Thúy đến thăm Tiêu Mãn Thương hai ngày thì về, nhưng nhà họ ở gần, lúc nào cũng thể qua .

 

Cảnh Bưu cũng về Vân huyện, để Tiêu Phương Phương và Tiểu Bình An ở đây bầu bạn với Tiêu Mãn Thương.

 

Điều khiến ngạc nhiên vui mừng là bệnh tình của Tiêu Mãn Thương vẫn luôn chuyển biến .

 

Đến Tết, cả đại gia đình coi như thực sự đoàn tụ đông đủ.

 

Gia đình ba Tiếu Nãi, Tống Dực và Tư Hiền đều mặt, Tư Tề tuy ở đây nhưng đó về thăm ông nội .

 

Cộng thêm gia đình Tiêu Phương Phương và gia đình Tiêu Tiểu Thúy, cùng với Tiêu Thiết Chùy, trong nhà suýt chút nữa chen chúc lọt.

 

Nhiều như ngủ chắc chắn đủ chỗ, An Họa sắp xếp phòng ở nhà khách từ .

 

“Cha, mau xem, đây là con gái của Đông Đông, tên là T.ử Hạ.” An Họa bế đứa cháu gái nửa tuổi cho Tiêu Mãn Thương xem.

 

“Đây là chắt gái của ông hả?” Tiêu Mãn Thương run run tay, ôm đứa bé.

 

bé T.ử Hạ tới gần ông cố liền òa , đầu tìm .

 

“Ngoan, đừng nào, đây là ông cố, chúng để ông cố ôm một cái ?” Hạ Tòng Quân dỗ dành hồi lâu, T.ử Hạ mới nín , mở to đôi mắt to tròn ngấn nước, tò mò Tiêu Mãn Thương, đó "phụt" một cái, từ mũi b.ắ.n một cái bong bóng nước mũi.

 

Dáng vẻ buồn chọc cho đều ồ lên.

 

Tiêu Mãn Thương càng hài lòng để cho hết, vui mừng Tiêu Chính: “Nhà Thiết Trụ nhà đời thứ ba , cha yên tâm, yên tâm ...”

 

Tiêu Chính cũng theo, nhưng trong lòng cứ thấy chua xót.

 

Tiêu Mãn Thương móc bao lì xì , phát cho mỗi đứa con cháu một cái. Hạ Tòng Quân và Tống Dực đặc biệt hơn một chút, một là cháu dâu mới về, một thành cháu rể, nên ông cho hai bao lì xì.

 

“Vợ thằng Đông Đông , lúc cháu và Đông Đông thành ông cũng đến thăm cháu , cháu đừng trách ông nhé, chân cẳng ông tiện...”

 

Hạ Tòng Quân vội vàng : “Ông nội, ông ngàn vạn đừng , theo lý thì vợ chồng cháu về thăm ông mới đúng, xin ông đừng trách chúng cháu ạ.”

 

Tiêu Mãn Thương ha hả: “Không trách trách, ông các cháu đều bận.”

 

“Lúc hai đứa cưới, ông nội vốn định đấy, quần áo mới cũng may xong , nhưng gần đến ngày thì bệnh phong thấp tái phát, chân đau dữ dội, còn cách nào khác.” Tiêu Thiết Chùy giúp giải thích.

 

Tiêu Mãn Thương vì bất tiện, hơn nữa bản ông cũng thích ngoài, ngày thường đến huyện thành còn chẳng . Tiêu Chính từng nhiều bảo ông lên tỉnh thành ở một thời gian, ông đều đồng ý.

 

Thực Tiêu Mãn Thương thể dễ dàng đồng ý lên tỉnh thành, Tiêu Thiết Chùy cũng bất ngờ. Trước đó Tiêu Chính còn bảo với , nếu cha đồng ý , thì khiêng cũng khiêng cha .

 

 

Loading...