Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 385: Ăn bám là truyền thống nhà họ Tiêu

Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:27:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Ngư Nhi thấy đều , cuống đỏ mặt, liên tục hỏi: "Mọi cái gì thế ạ? Mọi cái gì thế ạ?"

 

Viên Viên tới, bế em trai lên, giải thích: "Sớm sinh quý t.ử nghĩa là chúc chị sớm sinh em bé, cái tủ cái rương, cũng ghế tựa ."

 

"A?" Tiểu Ngư Nhi ngượng ngùng lấy hai tay che mặt, "Thế là em nhầm ạ."

 

Đoàn Đoàn : "Không , giờ ."

 

"Đã hiểu ạ." Tiểu Ngư Nhi gật đầu thật mạnh, một lát như bừng tỉnh đại ngộ : "Hóa sinh em bé là chuyện khi kết hôn ạ, thảo nào bố cũng kết hôn xong mới sinh con, con bảo mà, bố kết hôn mà con ."

 

Những lời ngây ngô của trẻ con chọc nghiêng ngả, khí vui vẻ tràn ngập cả đại sảnh, ai nấy đều hỉ khí dương dương, gửi đến đôi tân nhân những lời chúc nhất.

 

Tiêu Nãi và Hạ Tòng Quân , hạnh phúc đong đầy trong ánh mắt.

 

Hạ Thuần thấy cảnh , hài lòng gật đầu, uổng công ông vắt óc suy nghĩ kế sách cho con gái, tác hợp cho đôi .

 

Tuy rằng ông tìm một con rể ưu tú, cũng coi trọng gia thế nhà họ Tiêu, nhưng hạnh phúc của con gái vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nếu con gái thích, ông cũng sẽ ép buộc.

 

Giờ đây vẹn cả đôi đường, tâm nguyện lớn nhất đời ông coi như thành.

 

Bên cạnh, Hạ Minh Chương cũng thở dài: "Con bé Quân gả nhà họ Tiêu, bố cũng yên tâm ."

 

Vương Tú Khanh: "Chứ còn gì nữa, con bé từ nhỏ mất , mấy năm đó cùng bố nó chịu ít khổ ở trường cán bộ, là đứa cháu chịu khổ nhiều nhất, giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai."

 

Hạ Minh Chương : " , cả, bố bàn với con , chúng chẳng một cái tiểu viện , tặng cho vợ chồng son chúng nó quà tân hôn ."

 

Hạ Thuần vội : "Thế ạ, đó là đồ dưỡng già của bố , bố cứ giữ lấy, hơn nữa nhà họ Tiêu tứ hợp viện ở Bắc Kinh, đơn vị của Tiêu Nãi cũng phân nhà, chúng nó chỗ ở mà."

 

Vương Tú Khanh : "Mẹ nhà họ Tiêu nhà, nhưng chỗ đó cách xa đơn vị của Tiêu Nãi và trường học của con bé Quân quá. Cái tiểu viện của chúng tuy lớn, nhưng khéo gần đơn vị của Tiêu Nãi, chúng nó ở cũng tiện hơn."

 

Hạ Thuần vẫn do dự, chủ yếu là sợ hai em trai ý kiến.

 

Hạ Minh Chương dường như băn khoăn của ông, trầm mặt : "Bố cho cháu gái bố chút đồ, còn sắc mặt ai nữa chắc?"

 

Hạ Thuần: "Con ý đó..."

 

Vương Tú Khanh : "Ở đây một câu thật lòng, bố đúng là thương con và con bé Quân hơn, nhưng về tiền bạc, các con cũng hưởng nhiều. Con bé Quân kết hôn, chồng nó cho trang sức cho tiền, nhà họ Hạ chúng chẳng lẽ chuẩn ? Thế thì cho."

 

Hạ Thuần còn gì đó, đúng lúc các chiến hữu của Tiêu Chính đều đến mời rượu Hạ Minh Chương.

 

"Thủ trưởng cũ..."

 

Hạ Thuần thấy thế đành nuốt lời trong.

 

Thôi, nhận thì nhận , cũng là tấm lòng của ông bà, nỡ phụ.

 

An Họa sắp xếp phòng tân hôn cho con trai con dâu ở tứ hợp viện, nhưng khi cưới, vợ chồng son chuyển đến ở căn hộ phân của đơn vị Đông Đông.

 

Kế hoạch của cô là, hiện tại căn tứ hợp viện vẫn để cả nhà cùng ở, đợi cô từ từ tìm kiếm căn thích hợp sẽ mua cho con trai con dâu tổ ấm riêng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-385-an-bam-la-truyen-thong-nha-ho-tieu.html.]

Khi của hồi môn của Hạ Tòng Quân một cái tiểu viện, vị trí thuận tiện như , An Họa khỏi chủ động gợi ý bọn trẻ khi cưới dọn qua đó ở.

 

Cô xuất phát từ góc độ thực dụng, cũng nghĩ nhiều, ai ngờ bệnh gia trưởng của Tiêu Chính tái phát, về phòng là bắt đầu lải nhải: "Làm gì cái lý đó, ở nhà của con dâu? Thế chẳng hóa ăn bám vợ ? Quả thực mất mặt nhà họ Tiêu!"

 

An Họa lẳng lặng lải nhải xong, thong thả buông một câu: "Giờ phút , đang ở tứ hợp viện, là em bỏ tiền của hồi môn mua đấy."

 

Tiêu Chính khựng , vợ, chớp chớp mắt.

 

An Họa híp mắt tiếp: "Em nhớ từng kể, bố hồi trẻ chạy nạn, gặp đường, mang theo của hồi môn gả cho bố , bố mới thể lập nghiệp ở thôn Lý Vương."

 

"Ách..." Tiêu Chính gãi đầu, cảm thấy da đầu tê dại.

 

"Cho nên mà, ăn bám vợ là truyền thống nhà họ Tiêu các , gì là mất mặt mất mặt cả." An Họa tủm tỉm xoa cái đầu to của .

 

Hình như... hình như đúng là thế thật!

 

Tiêu Chính ngơ ngác đó, như đột nhiên phát hiện một chân tướng, đảo lộn giá trị quan vốn của .

 

"Bà xã..." Hồi lâu , Tiêu Chính mới chấp nhận sự thật , thiếu tự tin : "Em ngâm chân ? Anh múc nước cho em."

 

Bộ dạng của chọc An Họa ngặt nghẽo, ôm bụng giường.

 

Khó khăn lắm mới xong, An Họa lau nước mắt nơi khóe mi, : "Thiết Trụ ơi là Thiết Trụ, ngờ cũng ăn bám phết nhỉ, còn múc nước rửa chân cho vợ."

 

Tiêu Chính ngượng ngùng sờ mũi.

 

An Họa thu vẻ cợt nhả, nghiêm túc : " mà, em chỉ đùa thôi, đàn ông ăn bám. Hai chúng ở bên bao nhiêu năm nay, đối với gia đình mỗi đều sự đóng góp riêng, chúng là hoạn nạn , nương tựa lẫn ."

 

"Hoạn nạn , nương tựa lẫn ..." Tiêu Chính lẩm bẩm câu .

 

"Ừ, thực bố cũng thế, tuy dựa của hồi môn của mới lập nghiệp , nhưng cũng là ông gánh vác cả gia đình. Mẹ bệnh, ông rời bỏ chăm sóc chạy chữa bao nhiêu năm, trong lòng , ông chắc chắn cũng là đàn ông đội trời đạp đất.

 

Còn Đông Đông nhà , cùng Tòng Quân lập nên gia đình nhỏ , cả hai đều sự đóng góp... Vợ chồng chẳng là thế , chỉ cần đồng lòng, cùng về một hướng, ai năng lực lớn hơn chút, ai tiền hơn chút, thì cần so đo rõ ràng như , càng cần vì thế mà chèn ép ."

 

Tiêu Chính xúc động An Họa, yết hầu chuyển động hồi lâu, mới nghẹn ngào thốt một câu: "Bà xã, em thật đấy, em là phụ nữ nhất đời , trong lòng , ai cũng bằng em, thật đấy."

 

Nói , Tiêu Chính rốt cuộc nhịn , ôm chặt lấy vợ, hôn liên tiếp mấy cái lên trán cô.

 

"Đợi đấy, múc nước rửa chân cho em, hôm nay em bận cả ngày, chắc chắn mệt ."

 

Tiêu Chính lon ton múc nước rửa chân, lúc còn xổm xuống, cởi giày cởi tất cho vợ, nâng niu bàn chân vợ như báu vật đặt chậu.

 

An Họa dở dở : "Em tự lo liệu , thể tự mà."

 

"Thế , để ! Anh cứ thích rửa chân cho em đấy! Nhìn chân vợ , trắng mềm, chậc chậc, cái chân cũng trơn tuột thế , như trứng gà bóc !"

 

Tiêu Chính càng càng thèm, chụt một cái hôn lên chân vợ.

 

"Bố gì đấy? Không c.ắ.n chân !"

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

 

Loading...