An Họa lâu ngày gặp con gái, nắm tay Đoàn Đoàn hỏi han đủ điều: "Ở trường sống quen con? Cơm căng tin ngon ? Có ai bắt nạt con ?"
Đoàn Đoàn chẳng hề thấy phiền, ngược còn hưởng thụ sự quan tâm của , trả lời từng câu một.
An Họa vén tóc mai cho con, ánh mắt từ ái: "Con gái bảo bối của lớn , thành sinh viên , mấy năm nữa yêu đương lấy chồng."
Đoàn Đoàn cọ mặt lòng bàn tay , quyến luyến : "Lớn đến cũng là con gái của , lấy chồng cũng sẽ đổi."
An Họa thuận thế xoa xoa má cô bé.
"Ở trường bạn nam nào theo đuổi con thế?"
"Mẹ..." Đoàn Đoàn hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng, ôm cánh tay nũng, "Không ạ, con để ý mấy chuyện đó."
Người tỏ ý thích chắc chắn , nhưng Đoàn Đoàn một lòng chỉ học tập, vô hình trung dựng lên một bức tường cao, hiện tại đúng là ai ý định vượt qua bức tường .
"Được ... Nếu yêu đương thì mở to mắt mà chọn, thật sự thì bảo hai trai kiểm tra giúp, các dù cũng lớn hơn vài tuổi, chắc chắn chuẩn hơn."
An Họa cũng giống bao bà con gái khác, sợ con gái xử lý theo cảm tính . Tuy Đoàn Đoàn thông minh tuyệt đỉnh trong học tập, nhưng điều đó ảnh hưởng đến việc An Họa lo lắng cô bé thể mù quáng trong tình yêu.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Xét về khía cạnh , ý tưởng của Tiêu Chính cũng đúng, nếu Tống Dực thể trở thành con rể của họ thì mấy, rõ gốc gác.
"Để các kiểm tra giúp con?" Đoàn Đoàn tại trong đầu hiện lên hình ảnh ruột, mà chỉ nghĩ đến Tống Dực, đó trong lòng nóng ran.
Cô bé vội vàng cúi đầu.
"Sao thế? Không để các giúp con tham mưu ?"
Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không ạ."
An Họa hỏi: "Anh Tống Dực đối xử với con ?"
Đoàn Đoàn chậm rãi gật đầu: "Tốt lắm ạ."
Tống Dực gần như cách một ngày đến thăm cô bé, đưa đồ ăn đồ dùng, chu đáo tỉ mỉ đến cực điểm. Có thời gian cô bé ốm, Tống Dực kiếm một chiếc xe, đón cô bé về tứ hợp viện, thức trắng đêm chăm sóc cô bé suốt ba ngày nghỉ ngơi t.ử tế.
Bạn học của cô bé đều cô bé một trai kiểu mẫu.
Đôi khi Đoàn Đoàn cảm thấy hoang mang, Tống Dực từ nhỏ với cô bé, nhưng cô bé cảm giác giống hồi nhỏ, nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào thì cô bé .
Tống Dực hình như thực sự chỉ đưa Đoàn Đoàn về nhà, hôm .
Đoàn Đoàn theo bóng lưng , ngẩn ngơ đang nghĩ gì.
Đến trưa, Thẩm Hỉ Hoan lon ton chạy sang, cửa tìm Viên Viên: "Tư lệnh Tiêu ạ?"
Quả Khế chu môi về phía ghế sô pha.
Thẩm Hỉ Hoan hớn hở chạy tới, thấy Tiêu Chính đang đó.
"Ách... Cháu bảo Tư lệnh Tiêu là Viên Viên cơ!"
Tiêu Chính ngước mắt lên một cái, nhàn nhạt : "Thế thì xin nhé, ở đây chỉ chú là Tư lệnh Tiêu thôi."
Thẩm Hỉ Hoan vội vàng lành: "Chú Tiêu, cháu ý gì khác , cháu Viên Viên về nên định sang tìm bạn chuyện, bọn cháu lâu lắm gặp ."
Tiêu Chính trong lòng khó chịu, : "Có gì mà ? Các cháu cũng lớn , nam nữ thụ thụ bất , nên chú ý ảnh hưởng một chút."
Thẩm Hỉ Hoan phịch xuống ghế sô pha, : "Chú Tiêu, chú thể phong kiến thế , cháu và Viên Viên là thanh mai trúc mã, thể vì một câu nam nữ thụ thụ bất mà cấm đoán bọn cháu qua chứ."
"Ai cho cháu ? Đã hỏi ý kiến chú ?" Tiêu Chính trừng mắt Thẩm Hỉ Hoan.
Thẩm Hỉ Hoan vội vàng dậy, hỏi: "Chú Tiêu, cháu thể xuống ạ?"
Tiêu Chính im lặng một lúc mới miễn cưỡng : "Ngồi ."
Tuy đồng ý nhưng Thẩm Hỉ Hoan lúc cũng chỉ dám một góc ghế.
"Chú Tiêu, chú gọi Viên Viên đây một lát ạ?"
"Ái chà, phê duyệt văn kiện cả buổi sáng, cổ sắp gãy đây." Tiêu Chính đưa tay đ.ấ.m đấm vai, vẻ mặt khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-370-nguoi-anh-trai-kieu-mau.html.]
Thẩm Hỉ Hoan cực kỳ tinh ý chạy tới bóp vai đ.ấ.m lưng cho ông.
"Chú Tiêu, đỡ hơn ạ?"
"Mạnh tay chút nữa."
"Được ạ!"
"Hơi khát, uống ."
"Cháu pha ngay!"
"Sao đất vết bẩn thế ?"
"Cháu lau ngay đây!"
...
Khi An Họa về đến nhà, thấy cảnh Thẩm Hỉ Hoan đang bận rộn khuân chậu hoa ngoài.
"Tiểu Thẩm, cháu đang gì thế?" An Họa ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Hỉ Hoan toét miệng : "Dì An về ạ, hôm nay trời , cháu mang mấy chậu hoa phơi nắng."
Có mấy loài hoa kiêu kỳ, mùa đông thể để ngoài trời sẽ c.h.ế.t rét, nhưng ngày nào cũng cho thoáng khí phơi nắng, việc đều do Tiểu Triệu .
Lúc Tiểu Triệu lúng túng một bên, giúp mà giúp , vì Thẩm Hỉ Hoan thể hiện, căn bản cho khác động tay .
Tiêu Chính ở trong phòng thấy tiếng vợ, vọng : "Kệ nó , nó thích thế mà."
" đấy ạ, cháu thích thế!" Thẩm Hỉ Hoan cắm cúi việc.
An Họa , đến mặt Tiêu Chính: "Có đang hành hạ thằng bé ?"
"Sao hành hạ nó? Nực ."
An Họa nheo mắt .
Tiêu Chính vội : "Được , một chút xíu thôi, ai bảo thằng ranh con đó cửa Viên Viên Viên Viên nọ, còn bảo lão t.ử phong kiến."
"Hẹp hòi, chẳng qua là thích con gái thôi, chuyện xa gì ."
"Thế mà gọi là chuyện xa ? Muốn bắt cóc con gái mà gọi là chuyện ??" Tiêu Chính kích động đến mức cao giọng, "Muốn dòm ngó con gái thì đầu tiên qua ải của ! Huống hồ, gì nó ..."
An Họa cạn lời.
Thẩm Hỉ Hoan cuối cùng cũng dọn xong chậu hoa, chạy hỏi: "Chú Tiêu, giờ thể gọi Viên Viên ạ?"
Lúc , Đoàn Đoàn từ lầu xuống.
Dù Đoàn Đoàn mở miệng chuyện, Thẩm Hỉ Hoan cũng đây Viên Viên.
Đoàn Đoàn : "Viên Viên vẫn nghỉ mà, tìm em việc gì ?"
"Hả?" Thẩm Hỉ Hoan sang Tiêu Chính.
Tiêu Chính chút chột : "Chú bảo Viên Viên ở nhà ."
Thẩm Hỉ Hoan: "..."
An Họa : "Tiểu Thẩm, cháu cũng vất vả , trưa nay ở đây ăn cơm ."
Thẩm Hỉ Hoan vẻ mặt thất vọng, lắc đầu: "Thôi ạ dì An, cháu về nhà đây."
Thẩm Hỉ Hoan hứng hở đến, thất vọng về.
nhanh, sẽ vui vẻ thực sự.
Viên Viên cuối cùng cũng từ trường trở về.