Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 365: Sao cô bé lại có người anh tốt thế này nhỉ!
Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:37:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đi máy bay quả nhiên là nhanh, hơn ba tiếng đến nơi.
Tống Dực ân cần hỏi han Đoàn Đoàn và Viên Viên, hai cô bé đều cảm thấy , phản ứng cao nguyên.
"Chúng về nhà khách nghỉ ngơi , đó chơi theo lộ trình định. , mang theo máy ảnh, để chụp ảnh cho các em."
Viên Viên những mặc trang phục dân tộc đường với ánh mắt tò mò: "Anh Tống Dực, em mặc bộ quần áo kiểu đó chụp ảnh cho em."
"Được thôi, để mua cho hai đứa hai bộ là ."
Đoàn Đoàn: "Em cần , em mặc."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Viên Viên chịu: "Mặc mà mặc mà, chúng là sinh đôi, thể đồng bộ ? Đợi mặc áo choàng Tây Tạng giống , chúng tạo dáng giống hệt , chụp gửi về cho xem."
"..." Đoàn Đoàn thầm nghĩ, chính vì thế nên cô bé mới mặc giống hệt cái con nhóc thích gây chú ý .
Tuy nhiên, sự năn nỉ ỉ ôi của Viên Viên, Đoàn Đoàn cuối cùng vẫn đầu hàng.
Hai chị em mặc áo choàng giống , tết tóc giống , nếu hai khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức trắng trẻo thì trông đúng là hai thiếu nữ Tây Tạng thực thụ.
Tống Dực chụp ảnh suốt dọc đường, bấm máy bao nhiêu .
"Chúng xem mấy sạp hàng , mua chút quà cho bố và các ." Đoàn Đoàn kéo Viên Viên đến sạp hàng rong.
Những năm 80 nhiều du khách, nhưng quanh cung điện Potala vẫn những bán hàng rong bán đồ lưu niệm.
"Mấy cái là gì thế ạ? Kỳ quái quá." Viên Viên chỉ những món đồ sặc sỡ sạp hỏi.
Tống Dực kỹ giới thiệu: "Đây là sáp ong, đây là đá ngọc lam, còn cái là đá thiên châu, đây là hạt bồ đề..."
Viên Viên lắc đầu, rõ ràng hứng thú lắm.
Đoàn Đoàn ngắm nghía say sưa.
Chủ sạp là một trai Tạng, tiếng Hán, thấy ba đến liền bắt đầu chào mời.
Tống Dực Đoàn Đoàn: "Thích cái nào? Anh mua cho."
Đoàn Đoàn một lúc, chỉ chuỗi vòng tay sáp ong: "Em thích cái ."
Tống Dực hỏi Viên Viên.
Viên Viên chỉ sạp bán giày dép quần áo bên cạnh: "Em mua đôi giày Nepal , gửi về cho , chắc chắn thích."
"Em chắc chắn thích ?" Đoàn Đoàn đôi giày lòe loẹt.
"Lạ mắt mà lị." Viên Viên , "Mẹ bao nhiêu giày quần áo , nhưng chắc chắn thấy loại bao giờ."
Đoàn Đoàn nghĩ cũng đúng: "Vậy mua cho bố cái mũ ."
"Ông ngoại chắc chắn cũng thích mũ, mua cho cả ông ngoại nữa."
"Thế bà ngoại thì ? Mua gì cho bà?"
"Còn cả Tiểu Ngư Nhi nữa chứ."
Tống Dực mỉm hai cô em gái bàn luận, thỉnh thoảng góp vài ý kiến.
Lhasa tháng 7 , nắng vàng rực rỡ nhưng nóng. Trong thành phố cũng thấy hoa cánh bướm đủ màu sắc, nở rộ rực rỡ ánh mặt trời cao nguyên.
Cung điện Potala và chùa Đại Chiêu đều náo nhiệt, xe như nước. Có cụ già tay kinh luân, thiếu nữ cao nguyên má đỏ hây hây, trai Khampa đeo d.a.o bên hông, còn những hành hương theo lối "tam bộ nhất bái" - ba bước chắp tay, giơ cao quá đầu phủ phục xuống đất, cứ thế lặp lặp để đo đếm con đường đức tin.
Công viên Norbulingka (La Bố Lâm Tạp) thì yên tĩnh hơn, giữa rừng cây sâu thẳm ẩn hiện những cung điện đền đài tinh xảo, trông trang nghiêm bí ẩn.
...
Chơi vài ngày, Tống Dực đưa cặp song sinh lên xe đến một nơi khác.
Viên Viên hỏi: "Anh Tống Dực, giờ thế ạ?"
Tống Dực , gì, vẻ mặt đầy bí hiểm.
Viên Viên càng thêm tò mò, ruột gan cồn cào.
Đoàn Đoàn xoa đầu em gái: "Ngoan nào, bình tĩnh, đến nơi khắc , dù Tống Dực cũng bán chúng ."
Tống Dực bật : " thế Viên Viên, chẳng lẽ em còn lo bán em ?"
Viên Viên bĩu môi: "Em thông minh thế , bán em chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-365-sao-co-be-lai-co-nguoi-anh-tot-the-nay-nhi.html.]
Tống Dực hùa theo cô bé: "Thì đấy, Viên Viên nhà thông minh thế, ai dám bán em."
Nơi họ đến là huyện Định Nhật (Tingri).
Cuối cùng Tống Dực cũng bật mí bí mật.
"Ở đây thể thấy đỉnh Everest (Chomolungma), leo lên đỉnh thì khó quá, chúng từ xa ngắm thôi nhé." Tống Dực sang Đoàn Đoàn, hy vọng thấy vẻ vui mừng mặt cô bé.
Đoàn Đoàn quả thực vui, nhưng cũng kinh ngạc. Cô bé im lặng một lúc : "Anh Tống Dực, thực hồi nhỏ em chỉ thuận miệng linh tinh thôi, tưởng thật? Còn nhớ lâu đến thế."
Tống Dực nghiêm túc : "Cho dù em linh tinh, nhưng lúc đó hứa với em , hứa thì ."
Môi Đoàn Đoàn mấp máy, nên gì.
Cô bé cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, hình như là cảm động, hình như là thế.
Đèo Giawu La (Gia Ô Lạp), nơi thể ngắm trọn vẹn đỉnh Everest, và chỉ Everest, mà cả dãy núi tuyết trập trùng, lặng lẽ sừng sững giữa biển mây hàng ngàn vạn năm, như về phía vĩnh hằng.
Đoàn Đoàn khẽ thở dài: "Nó sẽ mãi mãi ở đó ?"
Tống Dực chút do dự đáp: "Sẽ."
Đoàn Đoàn Tống Dực.
Tống Dực : "Lấy sự sống của trái đất thước đo thì chắc nó ở đó mãi mãi, nhưng lấy sự sống của con thước đo, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại."
Đoàn Đoàn gật đầu, cũng .
Viên Viên dang rộng hai tay chạy chạy , vui vẻ hết .
"Đoàn Đoàn, nơi quá! Em thích cao nguyên, thích núi tuyết!"
"Anh Tống Dực mau xem, bầu trời xanh gần chúng quá, em giơ tay là hái mây !"
"Hú hú hú..."
Tống Dực bộ dạng của Viên Viên chọc : "Em xem con bé kìa, ở cao nguyên mà vẫn nhảy nhót tưng bừng , chẳng phản ứng gì cả, tự do tự tại như con khỉ thả về rừng ."
Đoàn Đoàn sửa : "Đã ở cao nguyên thì ví là con khỉ chuẩn lắm, là con lừa hoang Tây Tạng (Kiang), nó chạy còn hăng hơn cả lừa hoang chứ."
Tống Dực và Đoàn Đoàn , cùng trộm. Cảm giác em gái lưng cũng thú vị phết!
"Đoàn Đoàn em xem, Everest ?"
"Vâng, , giống như kim tự tháp màu trắng , những ngọn núi xung quanh nối liền với nó càng nó thêm hùng vĩ tráng lệ."
"Thế em vui ? Ngay lúc ."
"Vui chứ ạ, Tống Dực, cảm ơn đưa em đến đây, em cảm thấy niềm vui của em lúc kém gì việc đặt chân lên đỉnh núi ."
Thực điều khiến Đoàn Đoàn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhất chính là sự tận tâm của Tống Dực.
Sao cô bé trai , đến thế cơ chứ!
Hai sóng vai đó, về dãy núi tuyết xa xa, khóe miệng hẹn mà cùng nở nụ nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, một cơn lốc ập đến giữa họ, phá vỡ khung cảnh .
Viên Viên một tay tóm lấy Tống Dực, một tay tóm lấy Đoàn Đoàn, nhe răng oai: "Vừa nãy hình như em thấy hai em, gì đấy hả?"
"Ách..." Tống Dực lắc đầu, "Đâu em , em nhầm đấy?"
Đoàn Đoàn gật đầu phụ họa: "Em nhầm ."
Viên Viên tin, cau mày : "Em thấy hết nhé, hai hình như cái gì mà lừa hoang Tây Tạng."
Tống Dực nhịn bật thành tiếng.
" , thật nhé! Bảo em giống lừa hoang Tây Tạng chứ gì! Ai ?"
Đoàn Đoàn: "Không ."
Tống Dực: "Anh cũng ."
Viên Viên tức đến trố mắt, lải nhải ngừng.
Đoàn Đoàn và Tống Dực mỉm cảm nhận ánh nắng cao nguyên, gió cao nguyên, và cả tiếng cằn nhằn của Viên Viên tan trong trời đất bao la.