Vợ Ảnh đế là Paparazzi - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:57:45
Lượt xem: 255
Chương 440. -
----
Hạ Trừng Trừng xoa cằm suy nghĩ:
“Nhưng mà điểm khiếp sợ của mọi người có thể không phải là anh ẩn hôn, mà là em ẩn hôn?
Nếu loại bỏ tứ tiểu hoa như em, chỉ riêng chuyện anh ẩn hôn, khả năng cũng không đủ đẳng cấp để Máy nghiền dối trá tung tin nóng thấp nhất đâu…”
Tạ Tri Hành: ???
Rất tốt, anh vốn dĩ là loại dưa lớn nhất bên Hạ Trừng Trừng, loại dưa đỉnh lưu này.
Không nghĩ rằng anh đã không còn sạch sẽ.
Hiện tại, không có Hạ Trừng Trừng, ngay cả mắt Máy nghiền dối trá cũng không thể lọt vào!
Tuy rằng Hạ Trừng Trừng không nói rõ, nhưng ánh mắt Tạ Tri Hành nhìn cô, viết đầy đủ rằng “Anh không xứng làm dưa của em, anh không xứng làm dưa của em, anh không xứng làm dưa của em…”
Tạ ảnh đế muốn ngồi xổm ở góc tường, muốn vẽ tranh hình xoắn ốc.
“Ai nha.”
Hạ Trừng Trừng xoa xoa khuôn mặt của Tạ Tri Hành, an ủi nói:
“Ông xã, chúng ta có thể yêu đương ngầm trước mà! Yêu đương ngầm cũng rất thú vị đó! Siêu kích thích! Ông xã, anh đừng tức giận mà…”
Nhưng Tạ Tri Hành cảm giác mình nghe không vào nữa, trong lòng rất đau buồn.
Anh rầu rĩ muốn rời đi, đột nhiên, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Kim Nhất Phàm.
“Chị họ! Em cũng muốn xem ‘Thiếu niên ngân hà’!
Trong sân khấu sơ kỳ có em đúng không! Em muốn xem em có đẹp trai hay không!”
Bước chân Kim Nhất Phàm nhẹ nhàng, ba bước thì mới hai bước đã đến cửa phòng âm thanh, đang muốn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng âm nhạc ánh sáng lờ mờ, Tạ Tri Hành vẫn duy trì tư thế với Hạ Trừng Trừng.
Kim Nhất Phàm vừa đẩy, cánh cửa đúng lúc chống vào lưng Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành đột nhiên tối sầm mặt, cứng rắn đẩy cửa trở về!
DTV
Kim Nhất Phàm: ???
Kim Nhất Phàm nghiêng đầu, cái trán hiện dấu chấm hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-440.html.]
“Chị họ, chị làm gì vậy?”
Trong phòng âm thanh, trán Hạ Trừng Trừng cũng hiện dấu chấm hỏi, thấp giọng nói:
“Tạ Tri Hành, anh làm gì vậy?”
Bởi vì lúc đầu khe cửa có một tia sáng, làm cho trong phòng âm thanh không có bật đèn cũng mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ, nhưng Tạ Tri Hành ấn một cái, phòng âm thanh rơi vào một mảnh đen kịt.
Cướp mất thị giác làm cho các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.
Hạ Trừng Trừng cảm giác vành tai lạnh như băng của mình đột nhiên tràn vào luồng khí ôn nhuận, người đàn ông đột nhiên đến gần như mang theo dòng điện khiến người ta run rẩy, tim đập nhanh.
Tạ Tri Hành trầm giọng, giọng điệu ái muội:
“Phu nhân, không phải em nói muốn yêu đương ngầm sao?
Bây giờ, đúng lúc có thể yêu đương ngầm đó!”
Cái gì?
Người đã ở bên ngoài còn yêu cái gì mà yêu!
Hơi thở ấm áp xung quanh làn da khiến trái tim Hạ Trừng Trừng tê dại ngứa ngáy, hai chân có chút nhũn ra.
Cô không nhìn thấy rõ cái gì, lại cảm giác hơi thở nồng đậm của Tạ Tri Hành ngày càng đến gần, mang theo tiếng thở dốc tràn đầy hormone, làm cho tim người ta đập nhanh.
Cửa giữa môi và răng bỗng nhiên phủ lên một tầng mềm mại lạnh lẽo, lặp lại vuốt ve nhiều lần, hướng dẫn, dễ dàng cạy mở hàm răng của cô, công thành đoạt đất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hạ Trừng Trừng cảm giác mình dường như cô đang ở trên mây, đứng cũng không vững.
Chân mềm nhũn, suýt chút nữa phải dựa vào cánh cửa trượt xuống.
Tốc độ của Tạ Tri Hành cực nhanh, rõ ràng anh cũng không nhìn thấy gì, lại chuẩn xác không sai mà kéo vòng eo mảnh khảnh không xương của Hạ Trừng Trừng lên, ôm vào trong ngực.
Kim Nhất Phàm bên ngoài hoàn toàn không biết trong phòng thu âm đã xảy ra chuyện gì, còn đang la hét.
“Chị họ? Chị họ? Rốt cuộc chị đang làm cái gì vậy!
Sao lại không cho em đi vào! Em cũng muốn xem! Cho em vào đi nha.”
“Chị…”
Hạ Trừng Trừng bị hôn đến không thể thở được, đừng nói chi đến nói lời.
Bị cướp mất hơi thở làm cho lồng n.g.ự.c của cô kịch liệt phập phồng, ngay cả áo ngủ tơ lụa rộng bao bọc cũng kịch liệt rung động.
Trong mắt Tạ Tri Hành hiện lên một tia cười xấu xa, hôn lên cánh môi cô… Ở trên da thịt trắng nõn, hạ xuống một chút điểm hồng khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Hạ Trừng cắn chặt cánh môi, khó khăn mới nhịn được tiếng kêu mềm mại trong giọng nói.