Vĩnh Lạc Công Chúa - 68 (hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:45:53
Lượt xem: 334
Lần cuối cùng nàng gặp Phó Cẩm Vân là vào một buổi tối. Sáng hôm đó tỉnh dậy, nàng bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả, giống như cái cảm giác hoảng hốt khi mẫu thân nàng qua đời năm xưa.
Phó Cẩm Vân không ngờ nàng lại đột ngột đến tìm mình. Ông dặn dò tâm phúc vài việc rồi mới ra gặp nàng.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai cha con ngồi trên ghế đá trong sân, uống chút rượu dưới ánh trăng. Phó Triều Nguyệt hỏi: “Phụ thân đã chuẩn bị xong chưa?”
Phó Cẩm Vân nhìn chiếc cốc trong tay, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Vậy con không nói gì thêm nữa.” Phó Triều Nguyệt cười tươi với ông: “Khi gặp nương, người nhất định phải nói với người ấy rằng con rất nhớ người ấy, con vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.”
“Được.” Phó Cẩm Vân mỉm cười đáp lại.
“Con đã trưởng thành, có thể tự mình giải quyết nhiều việc.” Phó Cẩm Vân ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng ta vẫn mong con được sống vui vẻ. Nếu có ngày hắn làm con buồn lòng, hãy tìm đến đại bá, cậu, dì của con, đừng tự mình chịu đựng ấm ức. Con sinh ra đã là quận chúa, thân phận cao quý, từ nhỏ chưa từng chịu khổ. Ta không muốn mọi đau khổ của con đều do một người ngoài mang đến.”
Nghe đến đây, Phó Triều Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng bênh vực cho chồng mình: “Hắn không phải người ngoài, hắn là phu quân của con.” Nàng đưa mắt nhìn vào trong, thấy có người đang lén lút nhìn về phía họ. Khi nàng nhìn lại, người đó liền cười toe toét. “Với lại, cha đừng nói lớn tiếng như vậy, hắn đang ở bên trong đợi con đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/68-hoan.html.]
Phó Cẩm Vân có chút ghen tị, liếc nhìn nàng nói: “Lúc đối xử tốt với con thì là phu quân, lúc đối xử không tốt thì lại thành người ngoài?”
Phó Triều Nguyệt im lặng.
Cuối cùng Phó Triều Nguyệt uống quá chén, những chuyện nàng chôn sâu trong lòng bỗng ùa về, nàng không kìm được nước mắt.
“Có phải vì con mà nương mới mất không? Dù mọi người đều không trách con, nhưng con biết.” Nàng ôm mặt nhìn lên trời: “Con đều biết, nương sinh con ra đã bị băng huyết, sau đó sức khỏe mới ngày càng yếu đi.” Nàng đưa tay lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi càng nhiều.
“Giá như không có con thì tốt rồi, nương sẽ không chết, phụ thân cũng sẽ không... sống không bằng c.h.ế.t như vậy.”
“Đó không phải lỗi của con, là duyên phận của ta và nàng quá ngắn ngủi.” Phó Cẩm Vân khẽ nói, đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi: “Nương của con vẫn thường nói, con mang theo lời chúc phúc của chúng ta mới đến thế giới này, là minh chứng tình yêu của ta và nàng, là món quà mà ông trời ban tặng. Con không thể nghĩ như vậy, biết không?”
“Nhưng mà...” Nàng nghẹn ngào, còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Phó Cẩm Vân cắt ngang.
“Không có nhưng nhị gì cả. Mỗi người đến thế giới này đều có lý do của họ, rời đi cũng vậy. Con chỉ cần biết rằng chúng ta đều rất yêu con là đủ rồi.”
Phó Triều Nguyệt cuối cùng không kìm được nữa, òa khóc nức nở.